Nói xong ánh mắt Dương Thiên nhìn về phía Cáp Lâm, nói: "Ở chỗ của ngươi có thu mua Huyết Khủng Thú cấp Tinh Vực không?"
Ánh mắt Cáp Lâm sáng ngời, sau đó nói: "Mua! Sao không lại không mua! Cho dù là Huyết Khủng Thú cấp Tinh Chủ đỉnh phong ta cũng mua, không sai đâu. Ngươi có Huyết Khủng Thú cấp Tinh Vực muốn bán sao?"
Bởi vì phụ cận chính là rừng Hắc Ám, có rất nhiều cường giả cường đại tu luyện thường xuyên tiến vào trong đó săn giết Huyết Khủng Thú.
Dương Thiên gật gật đầu, hắn vung tay lên, sau đó trên mặt đất xuất hiện một thi thể Huyết Khủng Thú dài tới mười mét, đây là Huyết Khủng Thú bậc sáu cấp Tinh Vực.
"Thực lực khủng bố thật!" Trong mắt Cáp Lâm lộ ra một tia hoảng sợ, con Huyết Khủng Thú bậc sáu cấp Tinh Vực này rõ ràng là bị người nào đó chém đứt bằng một đao.
Coi như là ông ta cũng không nhất định có thể làm được như thế.
Cáp Lâm nhịn xuống khiếp sợ trong lòng, sau đó nhanh chóng xử lý Huyết Khủng Thú bậc sáu cấp Tinh Vực, sau đó nói: "Tổng cộng là 25 ngàn kg thịt Huyết Khủng Thú, ta có thể mua cho ngươi 300 ngàn Hư Vô tệ, ngươi thấy thế nào?"
"Có thể." Dương Thiên trực tiếp gật đầu.
Hư Vô tệ là tiền tệ được sử dụng trong thế giới bí cảnh Hư Vô, thế giới bí cảnh Hư Vô của bọn họ cũng chỉ có một loại tiền tệ này, đều thông dụng giữa các thành trì.
Dương Thiên lần đầu tiên đi tới bí cảnh Hư Vô này, có một số phương diện cũng cần dùng đến tiền tài.
Vũ Trụ tệ, Hỗn Độn tệ trong vũ trụ của bọn họ không có khả năng sử dụng ở chỗ này.
"Dương đại ca! Ngươi giỏi thật đó! Đây chính là Huyết Khủng Thú bậc sáu cấp Tinh Vực." Lạc Kỳ nói với vẻ mặt sùng bái.
Thực lực của cậu chỉ đạt tới bậc sáu cấp Tân Tinh, tràn ngập khát vọng đối với cấp Tinh Vực.
Trên đường trở về, Lạc Kỳ dùng một ngàn Hư Vô tệ vừa mới có mua được một ít linh quả rẻ tiền, còn có một loại thức ăn giống như gạo.
"Dương đại ca, nhà của ta ở ngay phía trước, có thể sẽ có chút rách nát, mong Dương đại ca không để ý a." Lạc Kỳ có chút ngượng ngùng nói.
"Không sao, dù sao ta cũng không chỗ này lâu." Dương Thiên lắc đầu nói.
Một lúc lâu sau, Lạc Kỳ dẫn Dương Thiên trở về nhà. Một căn nhà kỳ dị nhìn qua không lớn đứng sừng sững trước mắt, rất cũ kỹ, đây chính là nhà của Lạc Kỳ.
Có thể nhìn ra được, gia cảnh Lạc Kỳ này cũng không tốt.
"Tiểu Thanh, ca đã về rồi đây!" Lạc Kỳ vừa đến cửa nhà mình, liền lớn tiếng hô.
"Ca ca!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó từ trong nhà có một cô bé chỉ khoảng mười tuổi chạy ra.
"Dương đại ca, đây là em gái của ta, Lạc Thanh." Lạc Kỳ cười giới thiệu.
Dương Thiên khẽ gật đầu.
"Tiểu Thanh, đây là ân nhân của ca ca, vừa rồi ở rừng Hắc Ám đã cứu tính mạng ca ca." Lạc Kỳ cười nói với em gái mình.
"Cảm ơn thúc rất nhiều." Lạc Thanh nghe được lời của ca ca, rất lễ phép đi tới trước mặt Dương Thiên, cảm ơn nói.
Dương Thiên khoát tay.
"Ha ha, Tiểu Thanh, ca ca có Dương đại ca trợ giúp, bán hai con Huyết Khủng Thú bậc tám cấp Tân Tinh, mua được rất nhiều đồ ăn ngon. Những linh quả này ngươi trước tiên mang đi ăn đi, ca ca ngay lập tức đi làm món thịt yêu thích của ngươi đây." Lạc Kỳ rất cưng chiều em gái mình, cười nói.
"Vâng ạ." Lạc Thanh nhận linh quả trong tay ca ca mình, chạy đến một bên vui mừng ăn.
"Dương đại ca, ngươi đợi một hồi, ta lát nữa sẽ đem thịt của Huyết Khủng Thú này nấu lên, ngươi cũng phải nếm thử tay nghề của ta một chút đó." Lạc Kỳ cười nói.
Dương Thiên gật gật đầu, sau đó đi tới một bên, ngồi xuống.
Có thể thấy Lạc Kỳ này làm người rất nhiệt tình, nhưng em gái Lạc Thanh của cậu ta lại có chút kỳ quái.
Nửa giờ sau, Lạc Kỳ liền trực tiếp đi ra, hơn nữa bưng ra một đĩa thịt tản ra màu vàng kim.
"Tiểu Thanh, ăn cơm thôi!" Lạc Kỳ vẻ mặt sủng ái hô lên, sau đó cậu nhìn về phía Dương Thiên nói: "Dương đại ca, ngươi cũng đến nếm thử tay nghề của ta đi."
"Oa! Thật thơm a!" Lạc Thanh hít lấy hít để, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Tiểu Thanh, ăn nhanh đi." Lạc Kỳ sủng nịch xé một miếng thịt vào trong bát của Lạc Thanh.
"Ca ca, ca cũng ăn đi." Lạc Thanh tuy rằng chỉ mới mười tuổi, nhưng lại rất hiểu chuyện nói.
Dương Thiên cũng xé một miếng, nếm một miếng.
"Thế nào? Dương đại ca?" Lạc Kỳ vẻ mặt chờ mong hỏi.
"Không tệ." Dương Thiên khen ngợi một tiếng.
Trên mặt Lạc Kỳ lộ ra nụ cười vui vẻ.
Dương Thiên nếm thử một miếng thịt Huyết Khủng Thú do Lạc Kỳ nấu, gật gật đầu, hương vị này quả thật không tệ. Nó giống như hương vị của thịt bò.
Lạc Kỳ được Dương Thiên khen, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Tuy rằng những Huyết Khủng Thú này có tới tận 50 kg, nhưng mấy người đều là người tu luyện. Coi như là Lạc Thanh chỉ có mười tuổi, nhưng thực lực đều đã đạt tới cấp D, cho nên, những thứ này ăn vào có thể rất nhanh sẽ được tiêu hóa, sẽ không có cảm giác ăn no.
"Ca, ta ăn no rồi, ca ăn tiếp đi." Sau khi ăn một chút, Lạc Thanh liền ngừng lại, kéo kéo quần áo ca ca mình, nói.
"Tiểu Thanh, muội mới ăn một chút như vậy, làm sao có thể ăn no đây? Thịt của Huyết Khủng Thú này có rất nhiều linh lực, muội ăn nhiều một chút, sau đó nâng cao thực lực của mình." Lạc Kỳ sủng nịch xé một miếng thịt lớn vào trong bát của em gái mình.
"Ca ca ăn nhiều một chút, ca ca mới phải nâng cao thực lực của mình." Lạc Thanh hiểu chuyện nói.
Nhưng ánh mắt cô liếc mắt nhìn thịt Huyết Khủng Thú tản ra màu màu vàng kim này, vẫn không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
Thấy cô rất muốn ăn, nhưng thịt của những Huyết Khủng Thú này có được linh lực thật lớn,cô muốn cho ca ca của mình ăn nhiều một chút, sau đó thực lực có thể mạnh hơn một chút.
Dương Thiên nhìn về phía hai người, trong lòng cũng không khỏi nhớ tới người nhà của mình.