"Mấy ngày trước Lạc Kỳ xuất hiện trong thành Hắc Thiết, nhưng cậu ta rất thận trọng, không dừng lại lâu, lại nhanh chóng rời đi. Thế nhưng, lúc này cậu ta đã bị chúng ta đánh trúng dược phẩm Huyết hồn, sống nhiều nhất không tới mười ngày. Lúc này mấy trăm cường giả cấp Hắc Động của thần điện chúng ta đã bao vây cậu ta, chỉ đợi cậu ta chết đi". Tạp Đốn cung kính nói.
"Ừm! Dược phẩm Huyết hồn là thuốc được thần điện Hư vô chúng ta bào chế ra chuyên để đối phó với Huyết hồn giả, chỉ cần đợi Huyết hồn giả Lạc Kỳ chết đi, vậy thì chúng ta liền có thể lấy được thân thể của hồn thú Hư Vô, như vậy còn có thể tách linh hồn của hồn thú Hư Vô ra ngoài, trấn áp phía dưới phân điện thành Mộc Ngân!" Người kia gật đầu nói.
"Chúng ta không hi vọng lại xuất hiện tình huống gì nữa!" Người kia nhìn nhóm Tạp Đốn nói.
"Xin đại nhân yên tâm". Tạp Đốn vội vàng cam đoan.
Hắn biết được sự khủng khiếp của người đến đây.
Lúc này họ chưa phát hiện ra có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm họ.
Ngoài thành Mộc Ngân, Dương Thiên sững sờ đứng ở một chỗ.
"Thần thú Hư Vô, Huyết hồn giả, Lạc Kỳ" toàn bộ những lời này truyền vào trong đầu hắn.
Tiểu Quang lẻn vào trong phân điện thành Mộc Ngân của thần điện Hư Vô đã hai ngày, lại nghe thấy tin tức như vậy.
Trong mắt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc, chẳng trách hắn vẫn không tìm thấy Lạc Kỳ. Không ngờ rằng ban đầu hắn nhìn thấy hồn thú Hư Vô kia lại là Lạc Kỳ trong khu vực trung tâm thần điện Hư Vô.
Dương Thiên liền dừng bước, nhìn Lạc Thanh nói: "Tiểu Thanh, ta biết anh trai ngươi đang ở đâu rồi!"
"Thật sao, thúc thúc?" Trong mắt Lạc Kỳ lập tức lộ vẻ kích động.
"Đi!" Dương Thiên liền ôm lấy Lạc Thanh, sau đó bóng người nhanh chóng lướt đi, bay về hướng thành Hắc Thiết.
Hắn nhất định phải đưa Lạc Thanh đến trước khi Lạc Kỳ chết. Đó là lời hứa của Dương Thiên.
...
Ở một nơi gần thành Hắc Thiết, một cự thú màu đen khổng lồ liên tục lang thang, ánh mắt đỏ như máu của cự thú màu đen tràn ngập vẻ hung ác, đầy sự hủy diệt.
Nhưng lúc này nó lại có vẻ bồn chồn lo lắng, nó không ngừng đi lang thang, phát ra từng tiếng gầm nhỏ, tỏ ra rất nôn nóng, hình như đang tìm kiếm thứ gì.
Từng mảng kí ức mơ hồ của nó như muốn cố gắng nhớ ra điều gì nhưng cảm thấy rất khó khăn.
"Gào!" Bỗng nhiên, cự thú màu đen phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, nó cảm nhận được khí tức xung quanh làm nó vô cùng chán ghét.
"Vù!"
Nơi sừng của nó xuất hiện một đạo ánh sáng khổng lồ, phá nát không gian, sau đó than thể của nó liền đi vào trong không gian bị phá, bóng người biến mất.
Sau vài phút, ở đây xuất hiện mấy trăm cường giả cấp Hắc Động.
"Lại chạy thoát rồi!"
"Không cần vội, con hồn thú Hư Vô này chỉ còn sống một ngày cuối cùng, cho dù trốn thoát có lẽ cũng là lần bỏ chạy cuối cùng của nó?"
"Đã có hàng nghìn cường giả cấp Hắc Động chúng ta chết trong mắt hồn thú Hư Vô này, bây giờ con hồn thú Hư Vô này cuối cùng đã tới giới hạn cuối cùng rồi!"
...
Mấy trăm cường giả cấp Hắc Động nói. Khuôn mặt họ có vẻ thận trọng, vô cùng khẩn trương, tiếp tục tìm kiếm hồn thú Hư Vô.
Trước đó hai cường giả cấp Lĩnh Chỉ là Hư Linh và Tạp Đốn dẫn họ bao vây tấn công hồn thú Hư Vô này, sau khi truyền dược phẩm Huyết hồn vào hồn thú Hư Vô, Hư Linh và Tạp Đốn quay về.
Hồn thú Hư Vô vùng lên chạy trốn, đến nhóm cường giả giả cấp Lĩnh Chủ như Hư Linh cũng không theo kịp.
Bị đánh trúng dược phẩm Huyết hồn, hồn thú Hư Vô được coi là cây cung mạnh mẽ, mười ngày sau chắc chắn sẽ chết. Họ không còn lo lắng nữa.
...
Dương Thiên dẫn theo Lạc Thanh liên tục chạy đến thành Hắc Thiết.
Đột nhiên, bóng người của hắn dừng lại.
Tiểu Quang cảm nhận được hồn thú Hư Vô ở một nơi, cũng chính là khí tức của Lạc Kỳ.
Dương Thiên dẫn theo Lạc Thanh đi về nơi đó.
Trong khu vực cằn cỗi to lớn, một cự thú màu đen khổng lồ không có sức lực nằm ở đó, khí thế cự thú màu đen vô cùng yếu ớt, toàn thân tản ra khí tức bi thương, đôi mắt đỏ như máu lúc thì lại hiện vẻ hung ác, muốn hủy diệt toàn bộ, lúc thì khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, đầy nét thống khổ.
"Tiểu Thanh, đó là ca ca ngươi". Dương Thiên nhìn cự thú màu đen kia, nói với cô bé sau lưng mình.
Trong mắt Lạc Thanh lộ vẻ khó tin, nhìn cự thú màu đen khổng lồ kia. Đó là ca ca của cô sao?
Dường như cảm thấy có động tĩnh, cự thú màu đen xoay người lại một cách khó khăn, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên và Lạc Thanh bỗng nhiên xuất hiện ở đây, sau đó thân thể khổng lồ của nó đờ ra, ngơ ngác nhìn cô bé trước mắt.
Lúc này, thời gian như dừng lại, ánh mắt hung dữ của nó biến mất, trong mắt khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Tiểu Thanh". Giọng nói quen thuộc truyền đến từ người cự thú màu đen này.
"Đó là giọng nói của ca ca". Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lạc Thanh không hề do dự, lập tức chạy đến bên cạnh cự thú màu đen.
"Ca ca, sao ngươi lại trở thành dáng vẻ như vậy?" Lạc Thanh rơi nước mắt.
Dáng vẻ nhỏ bé của cô không so được với cự thú màu đen cao đến trăm mét, rất bé nhỏ.
Thế nhưng lúc cự thú màu đen ở cùng cô bé, xuất hiện những giọt nước mắt trong đôi mắt đỏ như máu, nó chậm rãi cúi thấp đầu, đến gần cơ thể của cô bé.
"Tiểu Thanh, thật sự là muội sao?" Trong mắt cự thú màu đen đầy vẻ mừng rỡ, em gái hắn lại không chết.
Ánh sáng màu đỏ như máu trong mắt cậu bắt đầu dần dần tiêu tán, sao đó một bóng người từ từ đi ra từ thân thể cự thú màu đen.
Ngay sau đó bóng người bay ra ngoài, cự thú màu đen liền mất đi khí tứ, đổ xuống đất.