“Đây không phải là chữ?” Dương Thiên nhìn thấy rõ tình hình nơi này thì hơi nhíu mày.
Hắn căn bản không biết những ký hiệu này đại biểu cho cái gì.
“Dùng linh hồn cảm ứng thử xem!”
Dương Thiên đứng thẳng, linh hồn tản ra, dần dần tiếp xúc những ký hiệu này.
Ong...
Một luồng dao động kỳ dị xuất hiện, mặc dù Dương Thiên không biết những ký hiệu này, nhưng lại hiểu được ý nghĩa mà những dao động kia mang lại.
“Năm tháng vô tận... Tử vong...”
“Hủy diệt... Truyền lại...”
“Một người...”
....
Một loạt những thông tin rải rác truyền vào trong đầu Dương Thiên, hầu hết những ký tự này đã bị năm tháng phá hủy, thế nên chỉ có thể truyền lại rất ít tin tức.
Dương Thiên nhíu mày, hắn không biết những ký hiệu này muốn truyền đạt điều gì?
“Nơi này chắc là do chủ nhân của bí cảnh này lưu lại, có lẽ vì một nguyên nhân nào đó mà cuối cùng chỉ còn một mình người đó ở lại nơi này.” Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.
Từ những tin tức không hoàn chỉnh mà hắn cũng có thể phân tích ra không ít thông tin.
Có thể lưu lại nhiều chữ thế này thì chứng tỏ người đó nắm giữ càng nhiều chữ hơn. Vậy thì chứng tỏ thực lực của người này rất mạnh. Nếu thực lực mạnh như thế thì không biết người đó đã tử vong hay chưa nhỉ?
Dương Thiên trầm tư một hồi, nghĩ mãi mà không ra đáp án, thế nên hắn quyết định rời đi.
Hắn lại bắt đầu đi sang một nơi khác.
Dương Thiên cũng phát hiện ra một vài ký hiệu vụn vặn ở những nơi khác nữa, nhưng mà những phù văn đó thậm chí còn khuyết thiếu nhiều hơn, tin tức chỉ có thể biểu đạt được một hai chữ, Dương Thiên khó mà tìm hiểu được thông tin gì từ đó.
Cuối cùng Dương Thiên cũng thăm dò xong toàn bộ bí cảnh. Hắn lại quay trở lại phía tảng đá khổng lồ điêu khắc những chữ bí ẩn kia.
Trong lòng hắn biết rõ, người lưu lại những chữ bí ẩn này có quan hệ rất lớn với Long phượng nguyên châu, thậm chí là với Luyện thể quyết. Chỉ đáng tiếc là hắn đã đi hết cả bí cảnh nhưng vẫn không phát hiện ra được bất cứ thứ gì liên quan đến sự tồn tại của chủ nhân bí cảnh. Xương cốt không biết là đã mục nát rồi hay là người này chưa chết, đã rời khỏi đây.
Vút vút!
Bỗng nhiên, một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trên vai Dương Thiên.
“Tiểu Quang!” Dương Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ, bình thường Tiểu Quang đều ở trong Long phượng nguyên châu ngủ say, rất hiếm khi chủ động xuất hiện.
“Tiểu Quang, có chuyện gì thế?” Dương Thiên hỏi.
“Chủ nhân, tôi cảm thấy nơi này rất quen thuộc.” Tiểu Quang ghé lên vai Dương Thiên, trong mắt hiện lên vẻ mê man khó hiểu.
“Quen thuộc?” Dương Thiên sửng sốt.
Dương Thiên gặp được Tiểu Quang ở vùng biển thuộc khu vực huyện A, khi đó số tuổi của Tiểu Quang cũng không lớn lắm. Mà huyện A lại cách nơi này xa xôi như vậy.
“Chẳng lẽ trước đây Tiểu Quang sinh sống ở nơi này?” Dương Thiên âm thầm nghi hoặc.
Lai lịch của Tiểu Quang vô cùng thần bí, mà những linh hồn trong bí cảnh Liên minh chúng thần cũng thần bí vô cùng. Tiểu Quang là một sinh vật vô thuộc tính, cấp bậc sinh mệnh cực kỳ kinh người. Đến tận bây giờ vẫn không ai biết Tiểu Quang được sinh ra như thế nào.
“Tiểu Quang, có phải mày đã phát hiện ra chuyện gì không?” Dương Thiên hỏi.
“Không có.” Tiểu Quang lắc đầu, ánh mắt vẫn mơ hồ như vậy. Nó nghiêm túc suy nghĩ, muốn có thể nhớ ra chuyện gì, nhưng lại không cách nào nhớ ra được.
“Không nhớ ra được thì thôi, không cần phải cố quá làm gì, cứ từ từ nghĩ cũng được.” Dương Thiên an ủi nó.
Tiểu Quang ở bên cạnh hắn từ thời điểm hắn mới bắt đầu tu luyện, hai người làm bạn với nhau. Tiểu Quang giúp đỡ hắn rất nhiều, trong lòng Dương Thiên, Tiểu Quang không chỉ là một sủng vật mà chính là người nhà của hắn.
“Vâng.” Tiểu Quang gật đầu, vẻ u sầu lại tiêu tán, khôi phục dáng vẻ sôi nổi lúc trước.
“Thăm dò xong bí cảnh này rồi, chẳng có tác dụng gì đối với mình cả.” Dương Thiên nhìn bí cảnh một lần nữa, sau đó đi về phía lối ra.
Lúc này Dương Thiên đã thăm dò xong bí cảnh, hắn trực tiếp đi ra ngoài.
Nhìn về phía lối vào bí cảnh, Dương Thiên khẽ nhíu mày.
Đây là một nơi bí ẩn trên Trái đất, nhưng hắn lại không thể thu lấy những tảng đá khổng lồ kia. Nếu như có người nào khác phát hiện ra chỗ này thì tuyệt đối sẽ là tai họa của Trái đất.
Linh hồn khổng lồ của Dương Thiên tản ra, dần dần ảnh hưởng đến cánh cửa trước mắt.
Cánh cửa phát ra ánh sáng kỳ lạ, dưới tác dụng của linh hồn của hắn thì chậm rãi hóa thành những đốm sáng rồi từ từ biến mất.
Điều này cũng giống như tộc Cốt Linh có thể thoải mái khống chế cánh cửa của bí cảnh, chỉ cần linh hồn đủ cường đại là được.
Mặc dù bí cảnh này rất thần bí, nhưng năm tháng vô tận đã bào mòn nó không ít rồi, năng lượng còn sót lại trong bí cảnh cũng chẳng đủ để mở ra vài lần nữa. Có lẽ qua một thời gian nữa thì cánh cửa bí cảnh sẽ hoàn toàn biến mất, sau đó toàn bộ bí cảnh sẽ được lộ ra ngoài, không che giấu được nữa.
Cuối cùng, tất cả khôi phục lại như bình thường, những chỗ khác dưới đáy biển cũng giống nhau, không phát hiện ra gì bất thường cả.
Sau khi Dương Thiên rời khỏi nơi này thì hơn mười vị nô lệ cấp Tinh chủ đỉnh phong cũng rút lui.
Trên đường trở về, Dương Thiên tiện tay khống chế mấy hung thú cấp Tinh vực dưới đáy biển, phân phó bọn chúng canh giữ ở khu vực bí cảnh, nếu có chuyện gì phát sinh thì phải lập tức thông báo cho hắn.
Làm xong tất cả mọi việc thì Dương Thiên mới yên tâm rời đi.
Về đến nhà, Dương Thiên lập tức không lãng phí thời gian mà bắt tay vào luyện hóa những chữ ở trong Long phượng nguyên châu. Chuyến đi lần này hắn thu hoạch được rất lớn.
“Không biết những chữ bí ẩn này rốt cuộc đại diện cho cái gì?”
Dương Thiên ngồi yên, ý thức chìm vào trong vách đá linh lực trong Long phượng nguyên châu.