Chỉ có thực lực cường đại mới có thể thoát khỏi nó.
Bây giờ, Nguyên Bác đang hồi sinh con gái ông ta, vô số năm đã đi qua, đây quả thực là một chuyện không thể.
Đan Lăng nghe lời nói của Dương Thiên, đáp lại: "Ta nghe nói năm đó Nguyên Bác vẫn còn ở tộc quần Cốt Linh, liền thử làm con gái ông ta sống lại, không ngờ rằng đến bây giờ vẫn chưa hồi sinh thành công. Thế nhưng, nhìn cảnh tượng bây giờ có lẽ còn có một ít cơ hội".
Dương Thiên hỏi: "Không phải nói diệt sát linh hồn và tuổi thọ đến hồi kết thúc, hai loại tình huống này không thể sống lại sao?"
Đan Lăng gật đầu nói: "Thiếu gia Dương Thiên, chuyện quả thực như vậy. Nhưng quy luật vận chuyển của vũ trụ chắc chắn không có tính tuyệt đối, đương nhiên cũng có một cơ hội sống, chỉ cần nắm lấy cơ hội này thì chuyện gì cũng có thể làm được. Tuy nhiên gần như không thể bắt được một cơ hội sống".
"Nguyên Bác cố gắng vô số lần, thậm chí không tồn tại hình dáng trong Thần quốc Côn Trụ chúng ta, đi vào trong bí cảnh này. Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, đến bây giờ con gái của ông ta vẫn chưa sống lại, nhìn cường giả trên cấp Viên Mãn như Nguyên Bác trở nên bộ dạng như bây giờ, ông ta chắc chắn trả một cái giá rất lớn”.
Dương Thiên gật đầu.
Thực lực đột phá đến cấp Viên Mãn, tuổi thọ dường như vĩnh cửu, không cần phải nói đến sự tồn tại trên cấp Viên Mãn.
Họ có thể nắm chắc pháp tắc thời gian hoặc pháp tắc không gian hoàn chỉnh, vũ trụ chưa tận thì họ sẽ không chết.
Cường giả như vậy, lực sinh mệnh cực mạnh cho nên rất khó bỏ mạng, vì thế một khi xuất hiện sự tồn tại giống vậy ở tộc quần nào đó trong vũ trụ, tộc quần này lập tức trở thành một tộc quần khá mạnh, có thể tự lập trong vũ trụ này.
Dương Thiên nhìn tinh thạch màu trắng phía trước, có lẽ vũ trụ ban tặng một cơ hội sống, niềm hi vọng sống lại cho con gái của Nguyên Bác có lẽ ở đây.
Trên không trung, những tia sáng đó vẫn đang không ngừng thay đổi, Nguyên Bác đứng nhìn bất động.
Mặc dù lúc này Nguyên Bác chỉ còn lại một bộ thi hài, nhưng Dương Thiên biết rằng bây giờ Nguyên Bác chắc chắn thấp thỏm trong lòng.
Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã qua vài ngày.
Chưa có lời nói từ Nguyên Bác, nhóm người Dương Thiên cũng không dám rời đi, chỉ có thể từ từ chờ đợi ở đây.
"Vù..."
Bỗng nhiên tia sáng màu trắng trên không trung thay đổi, sau đó lại sinh ra dấu hiệu bất ổn, tia sáng đó đang bắt đầu phân tán.
Thông qua tia sáng bị phân tán, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người bé nhỏ đang hình thành trong đó.
"Đọng lại cho ta!" Nguyên Bác phẫn nộ gào lên. Khí thế trên người ông ta bạo phát toàn bộ ra, uy áp khổng lồ thậm chí đè Long Kinh Thiên và Dương Thiên không thở nổi.
Uy áp của cường giả cấp Viên Mãn mạnh mẽ đến mức nào, nếu không có Đan Lăng và Kim Thịnh cấp Lĩnh Chủ vội vàng ngăn cản, thân thể họ có thể bị vỡ tung.
Dưới thực lực của Nguyên Bác, tia sáng đang phân tán trên không trung lại ép buộc ổn định lại.
Thời gian vẫn trôi qua.
"Khí thế trên người Nguyên Bác đang yếu đi". Bỗng nhiên Đan Lăng kinh ngạc nói.
Ở bên cạnh, nhóm người Dương Thiên hiển nhiên cũng cảm nhận được.
Lúc này khí thế trên người Nguyên Bác, thậm chí đã suy yếu đến thực lực cấp Viên Mãn bình thường nhất. Khí thế trên người ông ta bạo phát ra toàn bộ, áp chế sự bạo động của tia sáng màu trắng.
"Giống như sinh mệnh thi hài như Nguyên Bác, mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta có lẽ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nếu cứ tiếp tục thế này Nguyên Bác có thể sẽ bỏ mạng". Đan Lăng nói.
Dương Thiên nhìn Nguyên Bác, lúc này Nguyên Bác lại không quan tâm bản thân, chỉ nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu trắng trên không trung.
Một ngày sau, thậm chí khí thế trên người Nguyên Bác giảm xuống chỉ còn thực lực cấp Lĩnh Chủ.
"Đọng lại cho ta!" Nguyên Bác gầm lên phẫn nộ. Giọng nói khổng lồ vang dội trong toàn bí cảnh.
Trên sân, Dương Thiên im lặng đứng nhìn. Hắn cảm thấy Nguyên Bác có chấp niệm làm hồi sinh con gái của mình.
"Nếu sau này người thân của mình chết đi, mình cũng sẽ trở nên dáng vẻ như vậy sao? Vì hồi sinh người thân của mình, bất chấp tất cả?" Dương Thiên trầm mặc trong lòng.
Nguyên Bác là sự tồn tại trên cấp Viên Mãn có sinh mệnh vĩnh cửu, bây giờ lại trở thành bộ dạng như vậy. Nếu không phải trước đó mảnh vỡ tinh thạch màu trắng làm Nguyên Bác tạm thời hồi phục linh trí, có thể Nguyên Bác không có ý thức của mình lặng lẽ ở trong không gian này, chỉ còn lại bản năng của chính mình.
Thân thể bóng người trên không trung không ngừng hình thành, ánh sáng đang bao trùm cũng yếu đi, bóng người càng lúc càng rõ nét.
Thế nhưng, lúc này khí thế trên người Nguyên Bác đã xuống cấp Hắc Động!
Thậm chí Dương Thiên cảm thấy mình ra tay có thể nhanh chóng đánh bại Nguyên Bác.
Cuối cùng, chùm sáng trên không trung hình thành triệt để, một bé gái đang xuất hiện trong đó, đôi mắt nhắm chặt, trên người còn có một lớp khôi giáp màu trắng, không biết là bảo vật gì.
"Thành công rồi?" Giọng nói yếu ớt của Nguyên Bác truyền ra, giọng nói của ông ta như trút được gánh nặng.
Ầm!
Lời ông ta vừa dứt, bỗng nhiên trên người bé gái có một tia sáng khổng lồ nhấp nháy, sau đó đa số tia sáng đang chớp động lại bắt đầu tán loạn.
"Không!" Một giọng nói tuyệt vọng truyền ra. Tia sáng màu đen ở trong mắt Nguyên Bác đã suy yếu đến cực điểm.
Ông ta trơ mắt nhìn ánh sáng bạo động, ông ta không còn năng lực ngăn cản.
Bây giờ thực lực của ông ta đã suy yếu đến điểm thấp nhất, thậm chỉ còn không bằng cấp Hắc Động, cơ bản khó dựa vào khí thế của mình trấn áp.
Thi hài khổng lồ quay người lại, tia sáng màu đen trong mắt không ngừng chớp động, giống như sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào.
"Cầu xin các ngươi, hãy giúp đỡ ta". Thi hài khổng lồ nhìn nhóm người Dương Thiên, ngữ khí đầy vẻ thỉnh cầu.