Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy những lời của Mễ Tuyết nói, Hồ Đào cảm kích nhìn Mễ Tuyết và Trương Dương, khóe mắt hơi ướt, nếu Mễ Tuyết không thay anh ta ra mặt, anh ta quả là không biết phải ứng phó tình hình này thế nào, anh ta chịu uất ức một chút cũng không sao, chỉ sợ Tiêu Tiểu vì đi theo anh ta mà bị liên luỵ, tính tình của Hạ Đình, Hồ Đào là người biết rất rõ.

Đối với Hạ Đình, Hồ Đào kỳ thật cũng không hận cô, anh cũng biết, lúc mới bắt đầu Hạ Đình thật sự là thích anh ta, chỉ là bởi vì lúc đó anh ta quá nghèo, luôn dựa vào Hạ Đình, cho nên mọi thứ đều nhường nhịn Hạ Đình, Hạ Đình quen được chiều chuộng sau lại ngang ngược tùy hứng, tính cách không biết nói đạo lý.

Cho nên dù cho hai người chia tay rồi, lần này gặp lại, Hạ Đình không hề có đạo lý tát một bạt tai anh ta, Hồ Đào muốn trốn cũng không biết trốn ở đâu.

Những lời nói của Mễ Tuyết cũng đồng thời khiến Hạ Lan ngậm miệng lại, nói không ra lời, dù sao lúc trước cũng là cô giựt giây Hạ Đình chia tay Hồ Đào, mà nghe nói Hồ Đào sau khi gia nhập vào công ty Gia Lạc, còn lên đến vị trí chủ quản, em gái Hạ Đình oán giận cô không ít.

Hạ Lan biết em gái của mình kỳ thật vẫn còn muốn gắn kết với Hồ Đào, bởi vì sau khi Hạ Đình chia tay Hồ Đào, cũng có quen qua hai người đàn ông, có thể nói hai người đàn ông mới người nào cũng không nghe lời như Hồ Đào, chịu mệt nhọc còn bị đánh bị chửi không thôi, chẳng qua là Hạ Đình vẫn không muốn hạ mình đi cầu hoà Hồ Đào, cho nên Hạ Đình mới không đi tìm Hồ Đào.

Không ngờ hôm nay tình cờ gặp được Hồ Đào, bên cạnh Hồ Đào, không ngờ còn có một cái cô gái đi cùng cùng anh tâm sự thân mật khăng khít

Những lời mà Hạ Lan nói trước đây khiến cho người đứng xung quanh xem đều tưởng rằng Hồ Đào làm công tử bột. Còn không biết liêm sỉ bỏ rơi cô gái này lại cấu kết với cô gái khác, nhưng khi Mễ Tuyết đứng ra nói, vô tình lại nói cho mọi người biết lúc đầu là chị em cô này vứt bỏ người ta không cần người ta, mà bây giờ thấy người ta phát đạt, lại muốn quay đầu.

Thấy vẻ mặt của chị em Hạ Đình Hạ Lan á khẩu không nói được gì, người xung quanh lập tức liền tin lời nói của Mễ Tuyết, hướng ánh mắt nhìn Hạ Đình Hạ Lan, ánh mắt có chút khác thường, bốn phía còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thổn thức.

Thái độ của người xem xung quanh khiến hai chị em Hạ Đình Hạ Lan hết sức khó chịu, các cô không nghĩ tới, một câu của Mễ Tuyết, không ngờ trực tiếp làm cho các cô á khẩu không trả lời được.

- Hồ Đào, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tô Triển Đào thấy Trương Dương cùng Mễ Tuyết đi ra từ trong đám người, cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cũng từ trong đám người đi ra.

- Ông chủ Tô.

Hồ Đào đương nhiên biết bọn Trương Dương cùng Tô Triển Đào đang ở kế bên. Gặp Hạ Đình, còn phát sinh chuyện không vui như vậy, anh ta cũng rất xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải với Tô Triển Đào.

Nhưng thật ra sau khi Vương Thần cùng Lý Á đi ra, rất đồng tình vỗ bả vai Hồ Đào, sau đó an ủi Hồ Đào nói:

- Hồ lão đệ, không ngờ tôi và anh cũng có khi cùng cảnh ngộ.

Nói xong, Vương Thần vẫn không quên nhìn Tiêu Tiểu và Hạ Đình, anh ta cũng nghĩ đến thời điểm lúc trước chơi gái, cũng có khi bạn gái trước cùng bạn gái hiện tại đụng mặt nhau. Khi đó anh ta đứng ở giữa, cũng là nước sôi lửa bỏng đấy.

- Tô công tử.

Hạ Lan thấy Tô Triển Đào cũng xuất hiện, ngẩn người một lúc, vừa mới định phản bác lại lời nói của Mễ Tuyết lập tức nuốt trở lại trong bụng, lại thay đổi khuôn mặt tươi cười.

Tô Triển Đào là công tử của Tô Thiều Hoa, mà ba của cô là công nhân viên kỳ cựu của công ty Tô Thiều Hoa, cũng là người quản lý cao cấp, đương nhiên phải có thái độ tốt đối với Tô triển Đào

Cũng không biết vì sao, sau lần đó, ba của cô lại về nhà than thở, chẳng những thoáng cái đã mất đi một cơ hội lên chức đã đến tay sau lại còn bị điều tới một vị trí rót nước trong nha môn, giống như là đang dưỡng lão.

Lần này gặp được Tô Triển Đào, cô cũng không dám nói chuyện của Hồ Đào và Tiêu Tiểu, sợ lại đắc tội với vị công tử Tô Triển Đào này.

- Bản thân thì không có gì, có một số người tự làm mất mặt mà thôi.

Trương Dương đương nhiên sẽ giúp Hồ Đào, thấy Hạ Lan và Hạ Đình rốt cuộc nói không nên lời, phất tay nói với Hồ Đào:

- Được rồi, chúng ta đi thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Cô nói ai tự làm mất mặt, cô nói ai tự làm mất mặt

Nghe thấy những lời này của Trương Dương, Hạ Đình căn bản không để ý Hạ Lan có động tác nhỏ bấm vào cô, cô nổi giận ngay tại chỗ, cô lập tức lao đến, níu quần áo của Hồ Đào, còn giơ tay chỉ vào Tiêu Tiểu nói ngang ngược:

- Hồ Đào, anh nói cho bọn họ biết, nói cho em biết, anh là người đàn ông của em, tiểu tiện nhân này dụ dỗ anh, mới khiến cho anh rời khỏi em.

- Đủ rồi em.

Nghe thấy những lời nói của Hạ Đình, cơn thịnh nộ của Hồ Đào đã lên tới não.

BA~!

Tiêu Tiểu núp sau Mễ Tuyết, đột nhiên tiến lên một bước, hung hăng tát một cái vào mặt Hạ Đình, một tát này, khiến cho Hạ Đình lui về sau mấy bước, cũng buông lỏng tay đang nắm lấy quần áo của Hồ Đào.

- Cô.

Hạ Đình đột nhiên bị quăng một cái tát, chóng mặt ngã vào lòng của Hạ Lan, thấy Tiêu Tiểu ngang nhiên đánh em của mình, Hạ Lan định ra tay với Tiêu Tiểu, nhưng thấy Tô Triển Đào cùng Trương Dương đứng cùng một chỗ, bèn kìm nỗi giận lại.

Tô Triển Đào cô nhất định là không dám đắc tội, nhưng mối quan hệ của Trương Dương Mễ Tuyết và Tô Triển Đào cũng rất không tầm thường, vừa rồi Mễ Tuyết cũng nói đây là em gái của cô.

Nói như vậy, Hạ Lan liền e dè, nhất thời không dám kích động.

- Cô nói ai là tiện nhân?

Tiêu Tiểu thay đổi tính cách nhu nhược ngày thường của mình, trừng mắt nhìn Hạ Đình, thuận tay, một bàn tay quẹo vào trong cùi chỏ của Hồ Đào, nắm cả Hồ Đào, nhíu mày nói:

- Mời cô về sau đừng quấy rầy bạn trai của tôi, một cái tát kia, chính là tôi thay cho bạn trai trả lại cho cô đấy.

Tiêu Tểu núp sau Mễ Tuyết, thấy Hồ Đào cùng Mễ Tuyết đứng trước mặt cô ấy, trong lòng cảm động, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương, đã thích Trương Dương nhưng Trương Dương đã có vị hôn thê xinh đẹp như Mễ Tuyết, hơn nữa Mễ Tuyết đối với cô tốt như vậy, Tiêu Tiểu sớm đã giết chết tình cảm kia với Trương Dương.

Ngay từ đầu, Tiêu Tểu cũng chỉ là muốn giấu những tình cảm mà lúc đầu cô dành cho Trương Dương, cho nên một mực nhận Hồ Đào là bạn trai của cô, nhưng hiện tại, trong tiềm thức của cô cũng thật sự xem Hồ Đào trở thành bạn trai của mình.

Tấm lòng Bồ Tát cũng có khi có hỏa khí, bị Hạ Đình chỉ mặt mắng như vậy, Tiêu Tiều nhịn không nổi nữa rồi.

- Tiêu tiểu.

Lời nói của Tiêu Tiểu, đúng là không thua gì sấm sét giữa trời quang đối với Hồ Đào, phải biết rằng, anh ta kỳ thật hiện tại luôn đeo đuổi Tiêu Tiểu, nhưng Tiêu Tiểu vẫn không đồng ý, không ngờ, Tiêu Tiểu ở trước công chúng thừa nhận anh ta là bạn trai của cô, còn ngay trước mặt của Hạ Đình.

Hồ Đào kích động nắm lấy tay của Tiêu Tiểu, nói không ra lời.

Hạ Đình như cũng hóa đá đứng ở đó, che nửa bên mặt của mình, trong giây lát, nước mắt rơi xuống lã chã, sau đó, cô liền nép vào lòng của Hạ Lan, gào thét khóc lớn.

- Tích tích.

Lúc này, xe của Trương Dương và Tô Triển Đào đã có người lái đến, hóa ra là Trịnh Tề Mặc lo lắng mấy người bọn họ sau khi tỉnh rượu gặp bất tiện lái xe, liền kêu mấy tên cảnh sát thay bọn họ lái xe về, người bình thường, làm sao có đãi ngộ này.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Tô Triển Đào căn bản không có ấn tượng gì với Hạ Đình và Hạ Lan, ngược lại cảm thấy kết quả của Hồ Đào và Tiêu Tiểu khá tốt như vậy, dù sao bọn họ đang án ngự tại cổng của sở cảnh sát, người vây xem nhiều như vậy, chắn như vậy cũng không giống ai, thấy xe của mình có người lái đến, vì thế lập tức mở miệng nói.

Hồ Đào còn đang xúc động bởi lời nói vừa nãy của Tiêu Tiểu, nên anh ta hoàn toàn đã ném Hạ Đình ra khỏi đầu, nghe thấy Tô Triển Đào vừa nói như vậy, liên tiếp gật đầu.

Mấy người, căn bản không hề để ý tới Hạ Đình và Hạ Lan, ngồi lên xe, nghênh ngang rời đi.

Bị khinh thị như vậy, Hạ Đình cũng không còn cách nào, xụi lơ trên mặt đất, lại khóc rống lên.

- Ô ô... Hồ Đào, ô ô... Hồ Đào...

Tuy nhiên lúc này, người xung quanh cũng đều tản ra, không ai thông cảm với hai hị em.

********************

Sân bay Trường Kinh, trong cùng một lúc, một chiếc phi cơ chậm rãi tới, đây là một chuyến phi cơ qua lại giữa Trung Quốc và Hàn Quốc, đợi máy bay an toàn hạ cánh, cửa ra vào nhanh chóng đã biến thành hàng dài rồng rắn.

Một người đàn ông mặc áo khoác hơn bốn mươi tuổi, đầy sức sống, hai má gầy gò, vẻ mặt nghiêm túc, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, nếu Trương Dương ở đây, nhìn thấy người đàn ông này, nhất định sẽ cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì người đàn ông này có dáng vẻ giống Phác Vĩnh Tuấn.

Ông ta đeo kính râm, theo đường dành riêng cho VIP, vòng qua đội ngũ rồng rắn, đi ra phía trước đại sảnh của sân bay.

Bên ngoài, sớm đã có một chiếc BMW, đang đợi ông ta.

Người đàn ông này mang theo một cặp da lớn sau khi đi ra sân bay, trên chiếc BMW, lập tức có hai gã vệ sĩ áo đen đeo kính râm, hai gã vệ sĩ một mực cung kính đứng ở trước mặt người đàn ông này, giơ tay chuẩn bị tiếp lấy cặp da của ông ta.

Tuy nhiên, người đàn ông này cũng không có đưa cái cặp da của mình, mà là ngồi xổm người xuống, mở cặp da trong tay.

Sau khi mở cặp da ra, một bóng đen đột nhiên nhảy ra, ngay lập tức liền chui vào áo khoác của người đàn ông kia, hai gã vệ sĩ thậm chí căn bản không rõ đó là vật gì, chỉ là khi ánh mắt của bọn họ liếc về phía cặp da của người đàn ông, mới phát hiện, trong cặp da này, cái gì cũng không có, chỉ là một cái cặp da trống rỗng.

Người đàn ông kia đứng lên, tiện tay đem cặp da ném qua một bên, sau đó nói với hai gã vệ sĩ:

- Đi thôi.

- Vâng, Phác lão gia.

Hai gã vệ sĩ tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng căn bản không dám nghi ngờ, càng không dám lên tiếng hỏi, đợi sau khi người đàn ông kia ngồi vào trong ghế xe, hai gã vệ sĩ sau đó cũng đi vào trong xe.

Khởi động, chiếc BMW trong nháy mắt hóa thành một đạo gió táp, biến mất ở đại sảnh phi trường.

Sau khi chiếc BMW khởi động, phía sau bọn họ, một chiếc xe taxi rất nhanh cũng khởi động đi theo, bám rất sát phía sau chiếc BMW.

Bên trong xe taxi, Kiều Dịch Hồng an vị ngồi ở hàng cuối cùng, ông ta nhíu mày, vừa dặn dò lái xe nhất định không để mất dấu, mặt khác, đã vươn tay lấy điện thoại của mình, thuận tay, bấm một số điện thoại.

- Là Trương tiên sinh sao?

- Kiều Dịch Hồng?

Vâng là tôi, Trương tiên sinh, những người đó đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK