Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng sốt ruột, chú Hào nhà cậu không có nói rõ!

Trương Dương biết mẹ của Nghiêm Lương Phi nhất định là chưa nói gì với anh ta, mới khiến Nghiêm Lương Phi chẳng hay biết gì.

Theo như Hào Tử nói trước đó, thì Khương gia và Nghiêm gia một bên dùng độc, một bên dùng thuốc, vì vậy mới trở thành kẻ thù truyền kiếp, giữa hai nhà không chỉ là những va chạm nhỏ có thể giải quyết rõ ràng được.

- Đi, cậu dẫn tôi về nhà cậu.

Trương Dương nghĩ một lúc, rồi để Nghiêm Lương Phi dẫn đường, tới Nghiêm gia trước.

Nghiêm Lương Phi cũng rất lo lắng cho tình hình của mẹ và bà nội ở nhà, vì vậy Trương Dương vừa nói xong, bèn đi lên trước, dẫn đường cho Trương Dương và Truy Phong.

Dọc đường đi, Hai người chẳng ai nói lời nào, Nghiêm Lương Phi đang rất lo lắng cho tình hình ở nhà, còn Trương Dương thì trầm tư suy nghĩ.

Vốn ban đầu kế hoạch của hắn là, khi Khương gia vẫn chưa có chút thông tin nào, cũng cơ bản không kịp có sự chuẩn bị gì, trong thời gian nhanh nhất sẽ tìm thẳng đến nhà Khương gia, như vậy, cho dù người của Khương gia có chối bỏ không thừa nhận, thì với năng lực của bản thân cộng thêm hai đại linh thú Truy Phong Vô Ảnh, cũng tuyệt đối có thể điều tra ra được dấu vết Khương gia sử dụng Âm Hoa Chi Độc, đến lúc đó, chỉ cần tìm thêm bằng chứng việc Khương gia gia công bào chế Âm Hoa Chi Độc, thì không sợ Khương gia không thừa nhận.

Nhưng sau khi nghe xong lời của Nghiêm Lương Phi, Trương Dương bèn thay đổi dự định tìm Khương gia trước, cái nhà Khương gia này không giống như hắn vẫn nghĩ, cũng giống như Nghiêm gia chỉ là một tiểu thế gia ở một nơi nhỏ bé , cái nhà Khương gia này rốt cuộc lại có thể bắt tay được với Hô Diên gia, nói như vậy, việc Khương gia xuống tay với Mễ Tuyết, rất có khả năng không giống như hắn dự đoán ban đầu.

Trước lúc đó, Trương Dương chắc chắn bản thân trước kia chưa từng có bất kỳ sự tiếp xúc nào với một tiểu thế gia ở nơi nhỏ bé như vậy, cho nên bọn họ cơ bản không có lý do gì mà hạ độc Mễ Tuyết, xảy ra chuyện như vậy, mối quan hệ trong việc này rất có khả năng cũng giống như quan hệ giữa ba phía Khương gia, Hào Tử và Nghiêm Lương Phi, là kẻ thù của Trương Dương đã tìm Khương gia, nhờ người của Khương gia ra tay đối phó với người bên cạnh hắn.

Nhưng nếu như người của Khương gia và Hô Diên gia thực sự đã cấu kết với nhau hành động, thì tất cả những việc này hoàn toàn có thể giải thích được, hơn nữa, Khương gia rất có thể vẫn còn chứa chấp con cá lọt lưới của Hô Diên gia, nếu thực là như vậy, Trương Dương càng không thể đánh rắn động cỏ.

Nghiêm gia và Khương gia nếu là kẻ thù, thì sự hiểu biết của Nghiêm gia về Khương gia, nhất định hơn hẳn người khác, trước mắt phải tìm gặp mẹ của Nghiêm Lương Phi trước, tìm hiểu một chút về Khương gia, rồi quyết định như vậy mới không để người của Hô Diên gia chạy thoát được.

Trương Dương bây giờ cần phải bảo đảm chính là, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!

Nhà Khương gia vốn rất gần khu vực ven huyện Bắc Ô. Nghiêm Lương Phi thuộc lòng mọi ngóc ngách ở đây, rẽ ngang rẽ dọc, đi được mấy chục phút , mấy người bọn họ tới trước cửa chính của một khuôn viên nhỏ với căn nhà hai tầng, Trương Dương nhảy từ trên ngựa xuống, vẫn nhanh hơn Nghiêm Lương Phi một bước tới trước cửa chính nhà Nghiêm gia.

Nhà Nghiêm gia vô cùng mộc mạc, không giống với những tông môn đại môn phái đại thế gia Trương Dương từng gặp trước đây, ở đây giống như là nhà của nông dân bình thường vậy, khác ở chỗ khoảng sân bên trong cửa chính, phơi rất nhiều các loại thảo dược, nhìn qua khe cửa, Trương Dương có thể nhận ra khá nhiều loại.

Ngay khi Nghiêm Lương Phi chuẩn bị dẫn Trương Dương vào bên trong cổng chính nhà Nghiêm gia, thì có một con chó lớn màu vàng nhảy vọt ra, xông thẳng tới Trương Dương kẻ đang định bước qua cổng chính mà sủa loạn lên một hồi.

Truy Phong đánh mũi một cái, hử lên một tiếng. Tia chớp và Vô Ảnh cũng từ trong túi vải buồm mà Trương Dương đang đeo ló cái đầu nhỏ ra,tam đại linh thú cùng một lúc trừng mắt nhìn cái con chó lớn màu vàng đang sủa inh ỏi đó, con chó lớn màu vàng trợn tròn mắt, ngẩn người mất mấy giây, một lúc sau thì yên lặng, hai chân trước mền nhũn tại chỗ, thiếu chút nữa là đập đầu xuống đất. Sau đó, con chó lớn màu vàng dang bốn chân ra, chạy bán sống bán chết vào trong nhà, lúc này, trong nhà chợt náo loạn hẳn lên.

Nghiêm Lương Phi cười đau khổ khi thấy biểu hiện mất mặt của con chó vàng lớn nhà mình trước mặt tam đại linh thú, trong lòng không khỏi thầm ngưỡng mộ Trương Dương có được tam đại linh thú, sau đó anh ta dẫn Trương Dương vào trong nhà, nhưng Truy Phong chê nhà của Nghiêm gia quá nhỏ, nên không muốn vào, bèn ở lại bên ngoài.

- Có chuyện gì vậy?

Lúc này, một giọng nói dịu dàng từ trong nhà vọng ra, tiếp đó, một bóng dáng đơn hạc đi từ trong nhà ra, trên mình vận một bộ quần áo rất giản dị, hai tay còn cầm một chậu thảo dược vừa xử lý xong đang chuẩn bị đem ra phơi, đứng bên cửa nhà, nhìn ra cổng chính:

- Ai tới vậy… Phi nhi!

Người phụ nữ chợt lấy tay bưng kín miệng đang há lớn, không dám tin mà nhìn ra cổng chính, đôi mắt trong suốt, tràn đầy sự kinh ngạc , đôi tay run lên, đánh đổ cả chậu thảo dược xuống đất.

- Mẹ!

Nghiêm Lương Phi nhìn thấy người phụ nữ đó, lập tức lên tiếng, sau khi vui mừng kêu lên một tiếng, một bước nhảy vọt tới, ôm chặt người phụ nữ đó, quay một vòng tại chỗ, mới chịu buông ra.

Thì ra người phụ nữ này là mẹ của Nghiêm Lương Phi, Đường Tiểu Lan.

- Phi nhi, con không phải đã tới nhà cậu con rồi sao, sao lại quay về thế này!

Đường Tiểu Lan không dám tin sờ mặt Nghiêm Lương Phi, vẻ mặt vô cùng thân mật, sau đó kéo Nghiêm Lương Phi ra, nhìn Nghiêm Lương Phi một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định Nghiêm Lương Phi không việc gì, mới yên tâm nói:

- Phi nhi, con béo ra đó!

- Mẹ…

Nghe câu nói cuối của Đường Tiểu Lan, Nghiêm Lương Phi cay cay sống mũi, không kìm được lòng mà dưng dưng nước mắt.

- Khụ khụ, khụ khụ, Tiểu Lan , là ai tới vậy? có phải bọn người Khương gia không? Bảo bọn chúng cút đi, không được để bọn người của Khương gia bước vào nhà chúng ta một bước, khụ khụ khụ!

Đúng lúc này, từ trong phòng lại vọng ra một giọng nói già nua yếu ớt, pha lẫn cả tiếng ho khan, giọng nói run rẩy, cho thấy chủ nhân của giọng nói này đang rất đau đớn.

Trương Dương không khỏi nhíu mày, vọng văn vấn thiết chính là bốn phương pháp chuẩn đoán cơ bản trong trung y, người này, vọng phân rõ hai thứ âm nghe và mùi hôi,chỉ nghe âm thanh này, thì lúc gấp lúc chậm,cao thấp mạnh yếu dường như không khống chế được, Trương Dương mơ hồ có thể đoán được, chủ nhân của giọng nói này đang có dấu hiệu trúng độc.

- Là cháu, bà nội, cháu đã về rồi!

Nghiêm Lương Phi nghe thấy giọng nói này, bèn vui vẻ lớn giọng gọi, sau đó, Nghiêm Lương Phi ngây ra một lúc, vội vàng đi vào trong phòng:

- Bà nội, bà sao vậy, khi cháu đi bà vẫn còn khỏe mà, thân thể vẫn rất mạnh khỏe mà?

Chủ nhân của giọng nói, chính là bà nội Nghiêm Lương Phi, nhưng Nghiêm Lương Phi chỉ nghe ra sức khỏe bà nội anh ta không được tốt lắm qua giọng nói yếu ớt của bà, những thứ khác đều không nghe ra được.

- A!

Đường Tiểu Lan lúc này mới có phản ứng, thay đổi hẳn thái độ cưng chiều Nghiêm Lương Phi trước đó, vội vàng kéo Nghiêm Lương Phi lại, nhưng Nghiêm Lương Phi bước quá nhanh, cho nên bà không bắt kịp, Nghiêm Lương Phi đã chui tọt vào trong nhà.

Đường Tiểu Lan vội đến mức giẫm mạnh chân xuống, lúc này, bà ta mới phát hiện ra, cùng Nghiêm Lương Phi đi vào còn có một người thanh niên lạ mặt.

- Cậu là ai?

Đường Tiểu Lan nhìn thấy Trương Dương, hỏi một cách cảnh giác.

- Cháu chào cô, cháu là Trương Dương, cũng giống như Nghiêm Lương Phi, cũng là thực tập sinh của bệnh viện Kinh Hòa, cháu và Nghiêm Lương Phi có thể nói là đồng nghiệp của nhau.

Trương Dương mỉn cười lễ phép trả lời.

Nghe thấy Trương dương trả lời như vậy, Đường Tiểu Lan mới hiểu rõ mà thở phào nhẹ nhõm,lúc này mới nở nụ cười, ngượng ngùng nói với Trương Dương:

- Thì ra là tiểu Trương, mau vào đây. Đứa trẻ Phi nhi này, có thể là vì nhớ nhà, lại còn phiền cháu đưa nó về, thật là ngại quá.

Đường Tiểu Lan rõ ràng cho rằng Quách Dũng vì lo lắng cho Nghiêm Lương Phi mà cử Trương Dương đi cùng Nghiêm Lương Phi, về điểm này, Trương Dương tất nhiên đã nhìn ra, nhưng cũng không có phân trần gì.

- Mẹ! Mẹ!

Lúc này, Nghiêm Lương Phi từ trong phòng xông ra, vội vàng nói với Đường Tiểu Lan:

- Bệnh của bà nội nặng như vậy, nên sớm đưa đi bệnh viện, vì sao vẫn để bà nằm ở nhà?

- Việc này…

Đường Tiểu Lan thoáng chốc chẳng biết nên nói gì, bà không đưa mẹ già đi bệnh viện, ắt có lí do của bà, nhưng lí do này, cơ bản không thể nói với Nghiêm Lương Phi.

Nghiêm Lương Phi vì sốt ruột nên cũng không nhận ra được sự khác thường của mẹ mình, nhìn thấy Đường Tiểu Lan không nói, Nghiêm Lương Phi chuyển qua nói thẳng với Trương Dương:

- Trương Dương, anh phải giúp tôi, chúng ta mau đưa bà nội đến bệnh viện thành phố Bắc Mang gần nhất có được không?

Nói xong, Nghiêm Lương Phi vỗ mạnh vào trán một cái và nói:

- Thôi vậy, vẫn là để tôi đi gọi một chiếc xe tới!

Nghiêm Lương Phi dĩ nhiên hiểu rằng, với sức khỏe của bà nội, cơ bản không thể chịu được tốc độ nhanh như của Truy Phong, cho nên, vẫn là phải đi gọi một chiếc xe tới.

- Đừng, Phi nhi, bà nội con không có bị sao cả!

Nghe thấy Nghiêm Lương Phi muốn đi gọi xe, Đường Tiểu Lan chợt biến sắc, bỗng chốc bổ nhào tới nắm chặt tay Nghiêm Lương Phi, không cho Nghiêm Lương Phi đi gọi xe.

- Mẹ, mẹ không thể nào không nhìn ra, bà nội là bị viêm ruột thừa cấp tính, chỉ uống thuốc không thể khỏi được, bắt buộc phải đưa đến bệnh viện ngay, nếu không, một khi trễ nải, sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Nghiêm Lương Phi bị mẹ giữ lại, thì không khỏi sốt ruột nói.

- Phi nhi, Phi nhi, con quay lại đây!

Trước cửa phòng, một cụ già đang ôm bụng, trên trán đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, vẻ mặt đau đớn vịn vào khung cửa mà bước ra.

Nhìn thấy bà cụ xuất hiện, Trương Dương thoáng chốc đã hiểu rõ, bà cụ đúng là đã bị trúng độc, chứ không phải là những loại bệnh tật khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Bà nội, sao bà lại đi lại lung tung như vậy.

Nghiêm Lương Phi nhìn thấy bà nội đi ra, vội vàng chạy lại đỡ.

Bà cụ tuy vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng giọng nói vẫn giữ được uy nghiêm của mình, bà cụ nhìn Nghiêm Lương Phi, nghiêm khắc nói:

- Tiểu Phi, đã nói là để cháu tới bệnh viện ở thành phố lớn để thực tập, thực tập chưa kết thúc thì không cho phép cháu quay về, tại sao bây giờ cháu lại về, có phải là không chịu khó học tập!

- Bà nội!

Nghiêm Lương Phi sốt ruột như sắp khóc đến nơi, nhưng anh ta biết rõ tính cách của bà nội, vì thế không thể không giải thích mà nói:

- Là Hào thúc đột nhiên ngất xỉu trước cửa bệnh viện Kinh Hòa chúng cháu, cũng may Trương Dương đã chữa khỏi cho Hào thúc, sau đó không biết Hào thúc đã nói gì với Trương Dương, mà cháu bị Trương Dương lôi thẳng về đây.

- Hào Tử? Cái tên Hào Tử mà cha con đã đưa về nhà chữa bệnh năm kia ?

Nghe thấy Nghiêm Lương Phi nói vậy, Đường Tiểu Lan và bà cụ, cả hai dường như đồng thời biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK