Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lộc cộc, lộc cộc.

Bên ngoài phòng làm việc đột nhiên vang lên một trận bước chân, điều này khiến người phụ nữ lén lút vào phòng làm việc của Trương Dương và Nghiêm Lương Phi đột nhiên giật mình.

Tiếng bước chân trước mặt từ xa đến gần, rõ ràng người đến không phải là Trương Dương mà là Nghiêm Lương Phi, cô ta lén vào đây sao có thể không lo lắng?

Dưới tình thế cấp bách, cô cũng không kịp làm gì, chỉ có thể nhanh như chớp đem bức thư vò thành một cục dưới chân quăng vào trong thùng rác.

- Két.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Nghiêm Lương Phi đi đến, đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ kia ở trong phòng làm việc.

Nghiêm Lương Phi ngẩn người một lúc, hiếu kỳ nói:

- Lưu Thiến Thiến, cô sao lại ở chỗ này?

Cô gái lén lút đi vào trong phòng làm việc là một nữ y tá của bệnh viện Kinh Hoà, Lưu Thiến Thiến, Nghiêm Lương Phi không xa lạ gì cô ấy, lúc trước khi cậu ta vừa đến, Lưu Thiến Thiến này thường xuyên có những hành động thiện ý.

Vẻ ngoài của Lưu Thiến Thiến cũng không kém, hơn nữa vóc dáng của của cô cũng khá đẹp, hơn nữa lại biết trang điểm, lại biết cách ăn mặt, cho nên có chút danh tiếng xinh đẹp ở bệnh viện Kinh Hoà, Nghiêm Lương Phi đã từng nghe nói qua, kỳ thật có vài bác sĩ trẻ tuổi đều có chút quan hệ mờ ám với y tá có tên là Lưu Thiến Thiến, việc này cũng đem lại không ít thuận lợi cho công việc của cô, hơn nữa Nghiêm Lương Phi vốn không có hứng thú đối với mấy cô gái thích trang điểm diêm dúa, cho nên Nghiêm Lương Phi luôn lãnh đạm với cô ấy.

Lúc này đột nhiên nhìn thấy Lưu Thiến Thiến trong phòng làm việc của mình, Nghiêm Lương Phi không biết tại sao cô xuất hiện ở đây.

- A, tôi, tôi chính là, ồ, là như vậy, viện trưởng Quách bảo tôi đến thông báo cho bác sĩ Trương, hỏi anh ta có chú ý đến tin tức hoạt động giao lưu y học trong và ngoài nước không.

Lưu Thiến Thiến sau phút bối rối ban đầu rốt cục đã nghĩ ra một cớ rất hợp lý, vì thế đã bình tĩnh lại.

Nghiêm Lương Phi nghe xong khẽ bĩu môi, nhưng cậu ta biết Trương Dương vừa đến bệnh viện Kinh Hoà, trước tiên đã đi đến phòng làm việc tìm chú của mình, như vậy chú sao lại đặc biệt cho người đến hỏi Trương Dương chứ?

Tuy nhiên Nghiêm Lương Phi nghĩ lại, cũng hiểu rõ vì sao Lưu Thiến Thiến lại ở trong này, phỏng chừng cũng giống những cô gái kia hâm mộ Trương Dương, lén lút đến đưa thơ tình.

- Ồ, hóa ra là như vậy. Nhưng sư phụ của tôi không ở đây, cô về trước đi, đợi chút tôi gặp sư phụ, sẽ chuyển lời cho anh ấy.

Nghiêm Lương Phi cũng không vạch trần cô, thuận miệng lên tiếng.

- Sư phụ anh?

Lý Thiến Thiến mở to hai mắt nhìn, chú ý tới lời nói của Nghiêm Lương Phi, hình như anh ta gọi Trương Dương là sư phụ?

- Đúng vậy. Tôi đã bái Trương đại ca là thầy rồi.

Nghiêm Lương Phi gật đầu, tin tức này, hẳn là rất nhanh đã truyền khắp bệnh viện Kinh Hoà, không biết vì sao còn chưa truyền đến tai của Lưu Thiến Thiến, cho nên Lưu Thiến Thiến mới có vẻ mặt như thế.

Lưu Thiến Thiến mở miệng còn muốn hỏi thêm về sự tình của Trương Dương. Nhưng Nghiêm Lương Phi lúc này đã ngồi vào vị trí của mình, kéo hộc bàn ra lục lọi, cậu ta hôm nay bị Trương Dương đày đến phòng phẫu thuật hỗ trợ, khi đi đến phòng phẫu thuật mới phát hiện mình quên trả lại bệnh án mà ngày hôm qua nhận, cho nên cậu mới vòng trở lại. Hiện tại cậu ta rất bận, cậu ta căn bản không có tâm tình nói chuyện phiếm với Lưu Thiến Thiến.

- A. Thì ra là thế, vậy bác sĩ Nghiêm, tôi đi ra ngoài trước.

Đối mặt với sự lãnh đạm của Nghiêm Lương Phi, ánh mắt của Lưu Thiến Thiến hiện lên một tia âm u lạnh lẽo, nhưng cô lập tức gật đầu, cáo từ rời khỏi, sau khi ra khỏi phòng làm việc này, nhẹ nhàng vỗ ngực của mình, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, cô lại một lần nữa nhớ lại cảnh tượng của mình lúc nãy ở phòng làm việc, tất cả thư tình, đều bị ném vào trong thùng rác, bức thư tình duy nhất được mở kia, người kí tên chính là Tiêu Tiểu.

Lưu Thiến Thiến vốn không ưa Tiêu Tiểu, phát hiện này càng làm cho trong lòng cô tràn đầy lòng đố kị, dường như có một thanh âm không ngừng quanh quẩn trong đầu của cô:

- Vì sao lại là cô ta? Vì sao lại là cô ta?

Nghiêm Lương Phi sau khi tìm được bệnh án mà mình muốn tìm, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, lúc này hắn mới phát hiện, Lưu Thiến Thiến còn chưa rời khỏi, ngược lại có phần ngơ ngẩn như mất hồn.

- Lưu Thiến Thiến?

Nghiêm Lương Phi kỳ quái kêu một tiếng, còn tưởng rằng Lưu Thiến Thiến không khỏe.

Lưu Thiến Thiến đầu tiên là a một tiếng, sau đó mới phát hiện là mình ngơ ngẩn ở đây đã quá lâu, cô cũng là cô gái, phát hiện giọng điệu của Nghiêm Lương Phi vẫn còn có chút quan tâm đến cô, cô cười ngọt ngào, giọng nói nũng nịu của mình trả lời ngay:

- Ồ, em không sao...

- Vậy là tốt rồi, vậy tôi đi trước.

Nghiêm Lương Phi nhanh chóng đi đưa bệnh án, thấy Lưu Thiến Thiến nói không có việc gì nên cũng không nghĩ nhiều, không đợi Lưu Thiến Thiến nói xong đã nhanh chóng đi.

Lưu Thiến Thiến ngoài mặt thì ngọt ngào còn bên trong thì lạnh lẽo, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng lập tức cứng đờ, tức giận hung hăng giẫm mạnh dưới chân, sau đó cũng xoay người rời khỏi.

Nhưng đi chừng mấy bước, Lưu Thiến Thiến liền lại dừng bước, cô nhíu mày, đứng ở góc này của cô, đúng lúc thấy phía trước có hai bóng người đang đứng ở chỗ rẽ khúc quanh của cầu thang bệnh viện, không biết họ đang nói chuyện gì với nhau.

Chỗ rẽ kia là một thang dự bị của bệnh viện, bình thường rất ít người đi, tại nơi hẻo lánh kia, bình thường cũng sẽ không có người phát hiện, sau khi Lưu Thiến Thiến tò mò tới gần, cô mới phát hiện, hai người kia là ai.

.

Trương Dương và Tiêu Tiểu.

Phát hiện này khiến Lưu Thiến Thiến sự đố kị vừa dịu đi lại lần nữa bốc cháy lên.

Trương Dương lúc này thật ra là mới vừa từ một phòng mạch trên lầu đi ra, bởi vì chỗ này cách cầu thang tương đối gần, cho nên hắn mới chọn nơi này để xuống dưới, nhưng không ngờ, hắn ở chỗ này lại lần nữa gặp được cô y tá tên là Tiêu Tiểu kia.

Lúc Trương Dương thấy Tiêu Tiểu hoá ra Tiêu Tiểu trốn ở chỗ này lén gọi điện thoại.

- Bác, bác sĩ Trương?

Thấy Trương Dương, Tiêu Tiểu vội vội vàng vàng cúp điện thoại, nhét vào trong túi áo, mặt đỏ bừng, cúi đầu xin lỗi, có một cảm giác làm sai bị bắt gặp.

Trương Dương cũng không có ý truy cứu y tá Tiêu này, cho nên thấu tình đạt lý mỉm cười với Tiêu Tiểu, sau khi chào hỏi, liền chuẩn bị rời khỏi.

- Bác sĩ Trương.

Tiêu Tiểu thấy Trương Dương muốn rời đi, nhất thời nhịn không được, lại một lần gọi Trương Dương.

- Làm sao vậy y tá Tiêu, cô có chuyện gì sao?

Trương Dương ngừng lại nhìnTiêu Tiểu.

Tiêu Tiểu đỏ mặt, muốn nói gì lại thôi, nói quanh co hồi lâu.

Trương Dương thấy dáng vẻ của cô, lại nghĩ đến bức thư tình nhận được ở trong văn phòng, hắn đại khái đã hiểu tâm tư của cô bé này, thấy Tiêu Tiểu không thể mở miệng, cho nên Trương Dương mở miệng nói trước:

- Đừng sợ, tôi sẽ không nói cho y tá trưởng của các cô biết đâu.

- A, không phải em lo lắng điều này.

Tiêu Tiểu còn tưởng rằng Trương Dương lầm cho là cô đang sợ anh cáo trạng, cho nên lật đật nói.

Nhưng Trương Dương không tiếp lời nói của Tiêu Tiểu mà là tiếp tục nói:

- Kỳ thật a, vợ chưa cưới của tôi lúc trước, khi đi làm cũng thường xuyên trong lúc làm việc lén gọi điện thoại cho tôi.

- Cái gì.

Tiêu Tiểu nghe được ba chữ vị hôn thê, hai mắt mở to nhìn, há miệng xém chút nữa kêu lên một tiếng, tiếp theo lại là không thể tin được hỏi một lần nữa:

- Bác sĩ Trương, vị hôn thê của anh? Anh có vị hôn thê rồi hả? Nguồn: http://truyenfull.vn

Trương Dương cười gật đầu, nghĩ tới lúc trước Mễ Tuyết khi còn đi làm ở siêu thị thường xuyên lén gọi điện thọai cho hắn, trong lòng có chút hạnh phúc ngọt ngào, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rất hạnh phúc.

Tiêu Tiểu nghe rõ ràng, lúc này trong lòng dâng lên cảm giác tan nát cõi lòng, trên mặt vốn hơi đỏ ngay lập tức đã biến thành nổi thất vọng chán chường, cô ngẩn người nhìn Trương Dương, ánh mắt phức tạp nói:

- Vậy, vậy tình cảm của chị ấy và bác sĩ Trương hẳn rất tốt đẹp.

Trương Dương thấy vẻ mặt của Tiêu Tiểu thay đổi, trong lòng ngầm thở dài, hắn cũng biết, hắn hiện tại chẳng những trẻ tuổi, hơn nữa còn có nhiều tiền, thật là Bạch Mã Vương trong lòng của nhiều cô gái, cho nên loại sự tình này, tốt nhất là nên nói sớm sẽ tốt hơn.

- Ừ, mới đính hôn trước đó không lâu, cô ấy trước đây khi chưa tốt nghiệp làm ở một siêu thị, khi đó cô ấy cũng giống cô, trốn ở một góc không có người, sau đó lén gọi điện thoại cho tôi.

Trương Dương đem sự tình đã qua của Mễ Tuyết nói cho Tiêu Tiểu nghe, thấy Tiêu Tiểu vẫn còn rầu rĩ không vui, sau đó chuyển đề tài nói:

- Cô nhất định cũng đang gọi điện thoại cho bạn trai, cho nên, dù thế nào cũng không cần sợ tôi sẽ đi cáo trạng.

Tiêu Tiểu nghe được câu nói sau cùng của Trương Dương, ma xui quỷ khiến đã trả lời một câu:

- Ừ, là em đang gọi điện thoại cho bạn trai của em.

Cô làm gì có bạn trai.

Tiêu Tiểu cũng không biết tại sao cô lại trả lời như vậy, nhưng sau khi cô trả lời, vẻ mặt mất mát của Tiêu Tiểu cũng dần dần nhạt đi, cũng không còn đau lòng như vậy.

- Được rồi, vậy tôi còn có việc, phải đi trước.

Trương Dương thấy Tiêu Tiểu nói như vậy, đã biết cảm xúc u buồn trong lòng của Tiêu Tiểu đã qua đi, vì thế gật đầu chuẩn bị rời khỏi.

Tiêu Tiểu cố giả vờ khuôn mặt tươi cười, chìa tay, dùng hết sức nói với Trương Dương:

- Chúc anh và chị hạnh phúc.

Nghe được câu này Trương Dương cười ha hả, chìa tay, sờ cái đầu của Tiêu Tiểu, giống như là người lớn đang nựng đứa trẻ, sau đó nói:

- Cô cũng như vậy, phải hạnh phúc với bạn trai của cô nhé.

Cảnh tượng này, đúng lúc rơi vào ánh mắt đang nhìn trộm của Lưu Thiến Thiến đứng không xa.

Trương Dương thực tập sinh mới đến quả nhiên có tình ý với y Tiêu Tiểu này, không ngờ, con nhỏ Tiêu Tiểu bình thường rụt rè nhất, cũng dám làm ra chuyện mèo mã gà đồng này.

Lưu Thiến Thiến âm thầm cắn chặt răng, trong lòng đã đưa ra một quyết định điên cuồng, tuy nhiên lúc này, cô cũng không phát hiện, sau khi Trương Dương và Tiêu Tiếu tách ra, hắn đã liếc mắt nhìn về phía cô.

Trương Dương trở về phòng làm việc của mình, thở dài, hắn lấy điện thoại ra, bấm một mã số.

- Alo, Mễ Tuyết?

- Trương Dương, làm sao vậy, anh chẳng phải đang giờ làm sao, sao lại nghĩ đến gọi điện thoại cho em vậy?

- Anh nhớ em quá.

- Đi đi đi, em đang đi dạo phố ở bên ngoài, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì.

- Là như thế này, buổi trưa em tan ca tới đón anh, chúng ta cùng đi ăn cơm.

- Thật à,được, em buổi trưa sẽ qua chỗ anh

- Ừ, bye bye.

- Bye bye ông xã

Cúp điện thoại, Trương Dương thư thản quay lại chỗ ngồi của mình, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là sớm để cho Mễ Tuyết đến bệnh viện Kinh Hòa lộ diện mới ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK