Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc bất ngờ, làm những người xung quanh đều sững sờ!

Đây là chợ cao cấp, đứng nhất nhì toàn thành phố Trường Kinh,hàng hóa ở đây đều là hàng cao cấp, giá cả không hề rẻ, không ai ngờ rằng ở đây lại xảy ra chuyện ẩu đả.

Tên béo nằm trên sàn nhà, rên hừ hừ, Mễ Tuyết lại kéo Trương Dương rất chặt, không có cô ấy kéo, tên béo này có lẽ sẽ xui xẻo hơn nữa.

- Tao cảnh cáo mày, nếu dám đến quấy rầy bạn gái tao, tao sẽ đạp chết mày!

Trương Dương không cố đẩy ra, sợ làm đau Mễ Tuyết, nhưng hắn vẫn hung dữ hét vào mặt tên béo đang nằm trên mặt đất.

Hắn biết tên béo đó nghe thấy, anh ta cũng rất rõ lực ra tay của mình, hắn lại là một bác sĩ, làm cho tên béo đó chịu đau đớn mà không bị ngất đi là rất đơn giản.

Điều đó cho thấy, tên béo này đã làm cho hắn tức giận đến mức nào, lần trước mấy tên côn đồ còn bị Trương Dương đánh cho ngất xỉu, làm cho chúng nhận tội tại chỗ.

Bảo vệ chợ chạy đến, mấy người vây lấy Trương Dương, nhưng không ai dám động thủ, bộ dạng của Trương Dương thật sự rất hung dữ, hơn nữa trên tay còn dính máu.

- Trương Dương, đừng đánh nữa.

Mễ Tuyết ngăn Trương Dưng, cuối cùng kéo hắn sang một bên.

- Mễ Tuyết, anh không sao, tên lừa bịp này, đáng bị đánh, nó dám gạ gẫm em, lần sau ai dám gạ gẫm em, anh cũng sẽ đánh như vậy!

Trương Dương lắc đầu, nói vói Mễ Tuyết giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mễ Tuyết gật đầu rất mạnh, hôm nay cô ấy lại nhìn thấy phần bạo lực trong Trương Dương, nhưng trong lòng lại rất vui, cô ấy rất rõ, Trương Dương như vậy là vì cô ấy.

Điều này chứng tỏ Trương Dương rất quan tâm đến mình, người trong lòng đối với mình như thế còn gì không mãn nguyện đây.

- Mấy người mau bắt lấy nó, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!

Người lãnh đạo của bộ phận bảo vệ chỉ vào Trương Dương nói, trên tay còn cầm bộ đàm, mấy người bảo vệ cuối cùng xúm lại, vẫn chưa chạm tới Trương Dương, đã bị đôi mắt hung dữ của Trương Dương dọa cho phải lùi một bước.

Trương Dương vừa mới nổi giận, tính khí trong người còn chưa ổn định, Trương Dương là người có nội công, bất kì lúc nào nội công đó phát ra ngoài đều làm cho người bình thường phải run sợ.

- Đừng có động vào tôi, tôi sẽ tự đi!

Trương Dương nhẹ giọng nói một câu, tên béo kia vẫn nằm trên mặt đất kêu la, lúc đó Trương Dương lại cảm thấy vừa nãy đánh nhẹ quá, phải để cho thằng này gãy vài đoạn xương, vài tháng sau không thể xuống giường mới đúng.

Như vậy anh ta mới không có cơ hội đi lừa mấy cô gái trẻ nữa.

Trương Dương kéo Mễ Tuyết đi theo bảo vệ đến phòng trị an, có ít nhất năm người bảo vệ đang hồi hộp nhìn hắn, không ngờ một thanh niên trẻ tuổi ra tay lại hung dữ như vậy, máu lan đầy mặt đất, nhìn hoa cả mắt.

Chính vì thế, bọn họ mới không dám bạo hành với Trương Dương, may mà Trương Dương hợp tác, không làm khó họ.

- Trương Dương, chúng ta làm thế nào, có cần liên lạc với anh Tô không?

Mễ Tuyết vẫn ôm chặt cánh tay của Trương Dương, lúc này cô ấy có chút sợ hãi, cô ấy lo lắng cho Trương Dương.

Tên béo kia bị Trương Dương đánh cho bất động, nếu xảy ra chuyện gì thì Trương Dương sẽ phải vào tù, dù sao ở chỗ này đánh người đã có rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc này chỉ có thể là người có năng lực mới giúp đỡ được, người cô ấy có thể nghĩ đến cũng chỉ có thể là công tử nhà họ Tô thôi.

- Không cần, việc này không cần phiền đến anh ta, anh có cách!

Trương Dương lắc đầu, lấy điện thoại trong túi xách ra, nghĩ một chút, trực tiếp gọi đến số của Lưu Hiếu Đường.

Nếu là kiếp trước, hắn có thể trực tiếp đến tỉnh, nhưng kiếp này thì không được, hiện tại hắn nghĩ đến người thuộc công an, chỉ có con trai ông Lưu, Lưu Hiếu Đường.

Một lát sau, có một cuộc điện thoại của Trường Kinh gọi lại.

-Xin chào, tôi là Lưu Hiếu Đường!

Trong điện thoại vọng ra tiếng nói của Lưu Hiếu Đường, giọng nói có chút nghiêm khắc.

- Anh Lưu, em là Trương Dương!

Nhận điện thoại, giọng điệu của Trương Dương trở nên hòa nhã, chỉ nghe giọng nói, căn bản không thể đoán được là hắn vừa dạy dỗ cho người ta một trận, lại còn đánh người thê thẩm như vậy.

- Trương Dương, tiểu tử này được đấy, có cả di dộng rồi, tìm anh có việc gì?

Nghe thấy là Trương Dương, giọng nói của Lưu Hiếu Đường tích cực hẳn lên, điều này là cho Trương Dương yên tâm hơn.

Nói đến quan hệ của hắn và ông Lưu thì vô cùng tốt, nhưng với Lưu Hiếu Đường thì không thân quen lắm, lần này nếu nhờ Lưu Hiếu Đường giúp đỡ, xem ra lại nợ người ta một ân tình rồi.

- Chuyện là thế này, em gặp chút rắc rối!

Trương Dương nhẹ giọng nói, nói đơn giản rõ ràng, một lát sau đã nói toàn bộ sự việc ra.

- Tôi biết rồi, việc này cậu không cần lo, tôi sẽ sắp xếp cho cậu!

Trong điện thoại tiếng Lưu Hiếu Đường vọng lại rất nhanh, Lưu Hiếu Đường trả lời sảng khoái như vậy khiến Trương Dương cũng phải giật mình, có điều đây là một kết quả tốt với hắn.

- Người hung dữ đánh anh Hồ ở đâu?

Cửa phòng công an bất ngờ mở ra, ba người mặc áo công an cùng xông vào, trong đó có một người rất lớn tiếng nói.

Có hai bảo vệ lập tức chỉ chỉ vào Trương Dương.

Trương Dương hơi cau mày, mấy người cảnh sát này đến không tốt lành gì, lại còn gọi tên béo bị đánh là anh Hồ, có lẽ phiền phức đây.

Nếu có phiền phức Trương Dương cũng không sợ, những cảnh sát này dám làm bừa, hắn cũng không ngại, Trương Dương kiếp trước là người trời không sợ, đất không sợ, cũng không ít lần đánh nhau với người ta, kiếp này vì sinh ra lần nữa, lại là sinh viên, tính cách cũng điềm đạm hơn nhiều rồi.

-Là cậu, còng tay anh ta lại!

Người cảnh sát dẫn đầu nhìn Trương Dương, lập tức nói với người bên cạnh một tiếng, còn hung dữ nhìn Trương Dương.

Mễ Tuyết ôm tay Trương Dương chặt hơn, khuôn mặt vô cùng lo lắng, cô ấy dù sao cũng là một cô gái, theo bản năng có chút sợ cảnh sát.

- Không hỏi gì, các anh lại tùy tiện còng tay người khác sao?

Trương Dương lúc này khẩu khí rất bình tĩnh, có điều điện thoại không tắt, hắn còn nhấn vào nút mở loa ngoài.

Hắn lần trước đã biết thân phận của Lưu Hiếu Đường ở cục công an, mấy người bây giờ có lẽ là nhân viên cảnh sát bình thường trong sở cảnh sát, so với đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố chênh lệch thật sự quá lớn.

- Tao phá án còn cần mày dạy à, chỉ điểm này thôi cũng cần dạy dỗ mày rồi, sao còn không còng tay nó lại?

Người cảnh sát dẫn đầu kêu lên một tiếng, người mà anh ta vừa phân công lại không thấy động tĩnh gì.

Tên cảnh sát đó sở dĩ bất động vì nhìn thấy Mễ Tuyết, anh ta bị Mễ Tuyết làm cho mê mẩn, người cảnh sát cầm đầu nói thêm một lần nữa, anh ta mới lấy còng tay, tiến nhanh về phía Trương Dương.

- Tôi là Lưu Hiếu Đường thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố, các cậu thuộc phân cục nào? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trong điện thoại của Trương Dương vọng ra một giọng nói, anh cảnh sát đang cầm còng tay đến khẽ run rẩy, không dám tin vào thứ đồ Trương Dương đang cầm trên tay.

Thực ra mà nói, là nhìn chiếc điện thoại trên tay Trương Dương.

Viên cảnh sát cầm đầu cũng giật mình, anh ta cũng từng gặp Lưu Hiếu Đường, vô cùng quen thuộc giọng nói này.

Đội cảnh sát hình sự thành phố, trước hết là cấp trên của phân cục của họ, còn cao hơn cả sở cảnh sát của họ nữa, cao hơn họ mấy tầng như vậy, đừng nói là anh ta, đến sở trưởng của họ, gặp Lưu Hiếu Đường cũng phải kính nể vài phần.

Hơn nữa tên tuổi của Lưu Hiếu Đường trong ngành này được rất nhiều người biết đến, mặt lạnh ngắt, mặc dù chỉ là đội trưởng đội hình sự thôi nhưng quyền lực trong cục ngang với cục phó..

- Trương Dương cậu đưa điện thoại cho người phụ trách của họ, để người phụ trách của bọ họ nói chuyện với tôi.

Tiếng của Lưu Hiếu Đường lại vang lên, Trương Dương biết ý lập tức gật đầu, trực tiếp tắt loa ngoài, đưa điện thoại cho viên cảnh sát đang đến còng tay hắn.

Lưu Hiếu Đường muốn giải quyết một mình, dù sao cũng là quan hệ giữa họ, vì vậy Trương Dương mới tắt loa ngoài, đầu dây bên kia, nghe thấy âm thanh yên lặng hơn rất nhiều, Lưu Hiếu Đường cũng gật đầu hài lòng.

Trương Dương hoàn toàn hiểu ý anh ta.

Viên cảnh sát này cũng không dám lên tiếng, cầm điện thoại rồi đưa cho cảnh sát đứng đầu.

Cảnh sát trưởng đoàn cầm điện thoại, đi ra một chỗ nói nhỏ, không ngừng gật đầu, sau vài phút, mới tắt điện thoại, lễ phép đưa lại cho Trương Dương.

Anh ta từng gặp và từng nghe qua tiếng của Lưu Hiếu Đường, nên biết đây là thật, hơn nữa cũng không mấy người dám giả mạo đội trưởng cảnh sát hình sự.

- Trương, anh Trương, ngại quá, là hiểu lầm!

Viên cảnh sát đứng đầu xem ra vô cùng lúng túng, lúc nói chuyện rất ngập ngừng, trong lòng cũng mắng thầm anh công tử họ Hồ.

- Nếu đã là hiểu lầm, cứ giải thích rõ ràng là được, anh vừa nói đến anh Hồ là ai?

Trương Dương cũng không muốn tính toán với anh ta, dù sao mình cũng không sao, bây giờ hắn muốn làm rõ thân phận của tên béo kia.

- Anh Hồ, là chủ công ty quảng cáo Mỹ Giai!

Nói đến công tử họ Hồ, viên cảnh sát đứng đầu có chút lúng túng.

Thật ra anh ta là tên lưu manh của vùng này, trước đây làm chuyện lừa bịp gạt người, sau này bị bắt giam 3 năm trong tù.

Sau này khi ra tù, anh ta không sửa chữa tội lỗi, mà còn trầm trọng hơn, hơn nữa khi lừa gạt còn học được dùng đầu óc, cơ bản không để lại chứng cớ, vì vậy có người muốn tính sổ với anh ta ,nhưng cũng không làm gì đươc.

Còn không nói, tên họ Hồ này còn lừa được vài con cá lớn, nghe nói là lừa được rất nhiều tiền, về sau bắt đầu làm ăn kinh doanh.

Nhưng đáng tiếc anh ta không thể làm ăn chân chính được, bình thường vẫn dựa vào lừa bịp, anh ta mở một công ty người mẫu, nhưng không phải thực sự đào tạo người mẫu, mà là lừa con gái, lừa tình lừa tiền.

Thông thường, những cô gái mà anh ta lừa đều có hợp đồng, anh ta cũng để cho những cô gái ấy thật sự trở thành người mẫu, giao dịch tiền sắc đều trên tinh thần tự nguyện, nếu có cô gái nào biết mình bị mắc mưu, cũng không làm gì được anh ta.

Hôm nay, anh ta bị nhan sắc của Mễ Tuyết mê hoặc, muốn lừa Mễ Tuyết, lúc lừa không phải anh ta chưa gặp trường hợp bạn trai đi cùng, thông thường bị anh ta sỉ nhục mấy câu rồi lặng lẽ bỏ đi, giống như Trương Dương, thì anh ta mới gặp lần đầu.

Lần này xem như anh ta đen đủi rồi.

Nghe viên cảnh sát đứng đầu ấp ấp úng úng, Trương Dương cũng không hỏi thêm nữa, vẻ mặt của viên cảnh sát đã nói cho hắn tất cả, hắn biết được suy đoán của hắn là đúng.

Vào thời buổi này, làm gì có những chuyện tốt như thế, dùng kĩ xảo này để lừa các cô gái trẻ không phải một mình tên họ Hồ, chỉ là anh ta đen đủi, lại gặp ngay Trương Dương.

Hơn nữa xem vẻ mặt mất tự nhiên của viên cảnh sát, có lẽ giữa hai người họ có một giao kèo bí mật.

- Anh Trương, chúng ta đến sở cảnh sát để ghi lời khai lại đi.

Nhìn Trương Dương không tiếp tục hỏi nữa, viên cảnh sát dẫn đầu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dự đoán của Trương Dương là đúng, mấy viên cảnh sát này có quan hệ với tên họ Hồ, anh ta lừa người nhiều rồi, nhất định có người tố cáo với họ, sở cảnh sát chắc chắn cũng từng đi giải quyết.

Mỗi lần như vậy, tên họ Hồ đã tặng họ không ít quà cáp, để mấy người trong sở cánh sát nương tay cho.

Nếu những người tiếp tục tố cáo anh ta, căn bản cũng không có bằng chứng có lợi, bọn họ cũng sẽ vui vẻ giúp tên họ Hồ như tát nước theo mưa, dần dần quen và trở thành bạn bè.

Khu trực thuộc của họ chính là ở đây, đây là khu kinh doanh quan trọng nhất, nhận được báo án là họ chạy đến, nghe thấy Hồ công tử bị đánh là lập tức đến bắt người, vốn là để giúp Hồ công tử hả giận, nhân tiện còn có thêm vài điểm tốt.

Tuy nhiên, hiện giờ họ không thể có cách nghĩ ấy nữa, vì Hồ công tử kia có cho họ lợi ích như thế nào, cũng không thể bằng chiếc mũ trên đầu bọn họ, uy lực của đội trưởng đội hình sự thành phố không phải là tầm thường.

Đồn công an không xa, Trương Dương lần này rất hợp tác, trực tiếp đến đó ghi lời khai.

Ghi lời khai xong lưu lại phương thức liên lạc và địa chỉ, lúc bấy giờ tên họ Hồ bị đưa đến bệnh viện, độ sát thương của hai cú đánh của Trương Dương không hề nhỏ.

Đối với vụ án này, ý của bên đồn công an là cố gắng hòa giải, nhưng Trương Dương không đồng ý, tên béo này đã có mưu mẹo, vậy thì sẽ quyết bắt cho được anh ta, Trương Dương rất tốt với bạn bè nhưng chưa bao giờ nương tay với kẻ thù.

Hơn nữa tên họ Hồ này lại không giống những người khác, anh ta dám làm phiền Mễ Tuyết, Mễ Tuyết lại là mối tình chân chính đầu tiên của hắn trong hai kiếp.

- Trương Dương, đều là do em không tốt!

Ra khỏi đồn công an, trời cũng đã tối, Mễ Tuyết khư khư ôm cánh tay Trương Dương, buồn rầu nói một câu.

- Em có gì không tốt? chỉ có thể nói em quá đẹp,ra khỏi cửa là khiến người khác mê mẩn!

Trương Dương lắc đầu cười, Mễ Tuyết lại cúi đầu thẹn thùng, lời nói này của Trương Dương cô ấy rất thích, có lẽ không có cô gái nào không thích được người mình yêu khen ngợi.

- Đói bụng rồi hả, đi ăn chút gì nhé, nhà ăn Hàn Quốc gần ngay đây, mình cùng đi ăn súp thịt bò đi!

Trương Dương lại cười, gần đây có quán ăn Hàn Quốc rất ngon, Mễ Tuyết rất thích canh thịt bò ở đó, lần trước Trương Dương và cô ấy đã từng đến, còn nhớ rất rõ.

Mễ Tuyết lập tức gật đầu, canh thịt bò mà Trương Dương vừa nhắc tới, chính là món ưa thích của cô ấy.

Nhà hàng này không xa, hai người họ cũng không bắt xe, hơn nữa xe của Trương Dương vẫn ở bãi đỗ xe ở chợ, lát nữa ăn xong nhân tiện đi qua đó xem phim, xem phim xong mới về.

Thật hiếm có cơ hội ra ngoài một lần, không thể để những người ác ý đó làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn của họ.

Vừa bước được vài bước, lông mày của Trương Dương lại trau lại, hắn cảm giác có người đang theo dõi hai người họ, hơn nữa không phải chỉ có một người.

Hắn lén lén quay đầu lại, hắn chỉ nhìn thấy bốn năm cái bóng, hình như mấy người đó sợ bị phát hiện nên theo dõi ở đằng xa.

- Sao vậy?

Mễ Tuyết thấy Trương Dương có chút kì lạ, lập tức hỏi một câu, Trương Dương lắc đầu, đưa tay ra khoác lên vai Mễ Tuyết, hai người cùng bước về phía trước.

Chỉ là mấy người, hắn không để tâm, những người đó nếu không nhằm vào hắn thì tốt, còn nếu đúng, sẽ dạy cho bọn chúng một bài học.

Bị tên béo kia chọc tức, Trương Dương vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, lúc này mà đến gây sự, chỉ có thể là tự tìm xui xẻo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK