Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lớn một nhỏ, hai con linh thú, cùng đứng kêu la, Trương Dương không kìm nỗi lắc đầu.

Trên mặt hắn, còn mang nét cười.

May ở đây chỉ có một mình hắn, nếu Mễ Tuyết cũng ở đây, nhìn thấy màn này chắc là cười đau bụng mất, hai tiểu tử này thực sự quá đáng yêu.

Lấy hai viên thuốc sâm từ trong túi vải, Trương Dương ném cho Thiểm Điện.

Tia Chớp chụp được viên thuốc, đặt trước mũi ngửi ngửi chứ không nhét thẳng vào miệng như trước đây nữa.

Khuôn mặt nhỏ của nó mang theo chút do dự, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Dương, Tia Chớp từ từ đặt viên sâm lên bàn bên cạnh, tiếp tục đẩy đẩy móng, trên mặt dường như còn nở nụ cười ngốc nghếch.

Đây là động tác trước đây nó dùng để đòi Trương Dương thuốc, căn bản là mỗi lần Trương Dương đều cho nó một viên.

Bộ dáng của nó khiến Trương Dương dở khóc dở cười, có tiên quả đơn ở đây, tên nhóc này còn học thói kén ăn, ngay cả viên sâm bình thường thích mà cũng chẳng thèm ăn.

Viên sâm bình thường nó không chịu ăn, nhưng có kẻ khác chịu ăn, chú chuột núi nhỏ trèo lên, dùng mũi ngửi ngửi viên thuốc, sau đó không thèm khách khí bỏ thẳng vào miệng, nhai rau ráu.

Nhoáng một cái, viên sâm kia đã bị nó nuốt vào bụng.

Chú chuột núi ăn đồ ăn vặt của mình, Tia Chớp cũng chẳng thèm để ý, vẫn đưa tay ra, nó muốn đòi sơn quả đơn trong tay Trương Dương.

Ranh con này hiểu rõ, viên sâm kia chỉ là đồ ăn vặt, sơn quả đơn mới thực sự là báu vật.

Con chuột núi ăn xong viên sâm bình thường, dùng móng vỗ vỗ dụng, lại ngồi sang bên kia, học theo Tia Chớp đưa tay ra, hai con linh thú lại khôi phục bộ dạng khi nãy.

Lần này Tia Chớp không uy hiếp nó, chỉ nhìn Trương Dương với ánh mắt tội nghiệp.

Bộ dạng của hai tiểu tử này khiến Trương Dương có chút do dự.

Lúc nãy hắn lấy một sơn quả đan ra, kỳ thực là chuẩn bị cho chuột núi, con chuột núi này Trương Dương đã nhận định thì Tầm Bảo Thử.

Tầm Bảo Thử, nếu nói Trương Dương không động lòng thì chắc chắn là nói dối, sở trường lớn nhất của Tầm Bảo Thử là tìm bảo vật, bảo vật này không chỉ là vàng bạc châu báu, còn bao gồm cả thiên tài địa bảo.

Thật sự có thể khiến tên tiểu tử này đi theo mình như Tia Chớp, điều này đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.

Tác dụng của nó, thậm chí còn cao hơn cả Tia Chớp, có Tầm Bảo Thử ở cạnh, tức là tương lai hắn có hy vọng tiếp tục tìm được thiên tài địa bảo, còn có thể tiếp tục điều chế được linh dược, chứ không phải chỉ có mấy thứ trong tay, dùng xong cũng hết.

Cắn chặt răng, Trương Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ Tia Chớp, nhẹ giọng nói:

-Tiểu tử, cái này không phải cho mày, đợi sau này kiếm được nhiều thứ tốt, điều chế được nhiều linh dược, chắc chắn không thiếu phần mày đâu!

Nói xong, Trương Dương cầm sơn quả đan đưa đến trước mặt chuột núi.

Tia Chớp đã bị sơn quả đơn mua chuộc, hiện nay Trương Dương chỉ mong Tầm Bảo Thử cũng bị viên sơn quả đan này mua chuộc, đối với Trương Dương giá trị của Tầm Bảo Thử vượt xa viên tiên quả đan này.

Đây cũng là nguyên nhân hắn lấy viên tiên quả đan này ra.

Ngửi thấy mùi thơm, chuột núi nhanh chóng kêu lên, móng không ngừng cào cào bàn, tay Trương Dương vừa đặt xuống trước mặt nó, nó đã chụp lấy viên thuốc, bỏ miệng nhai.

Nhìn tiên quả đan bị Tầm Bảo Thử ăn hết, trong lòng Trương Dương cũng có chút không muốn.

Tuy nhiên nghĩ tới tác dụng của Tầm Bảo Thử mang lại, cảm giác không đành lòng kia cũng biến mất, nếu như viên tiên quả đơn này thật sự có thể đem lại tác dụng, vậy thì cái giá này hoàn toàn xứng đáng.

Nếu không có tác dụng, vậy thì coi như lãng phí một viên tiên quả đơn, năng lực tìm bảo vật của Tầm Bảo Thử này đành thực hiện bằng cách khác, cho dù là cột lại, cũng phải bắt nó giúp mình tìm bảo vật về.

Chỉ có điều như vậy thì hiệu quả dùng Tầm Bảo Thử tìm kiếm thiên tài địa bảo nhất định sẽ chậm lại.

Một là bị động, một là chủ động, thành quả chắc chắn sẽ không giống nhau.

Tầm Bảo Thử ăn xong viên Tiên quả đơn, nhanh chóng nằm đó ngủ, lông trên người nó dần biến sắc, cùng máu với bàn, nếu không để ý kỹ, đúng là có thể sẽ không biết sự tồn tại của nó.

Nhìn bộ dáng của nó, Trương Dương đột nhiên hiểu ranh con này vì sao lại bị bắt rồi.

Dựa vào tốc độ của nó, người thường muốn bắt căn bản là không thể nào, ranh con này ắt hẳn không biết ăn phải cái gì, đã ngủ ở nơi chưa được phòng bị rồi.

Xung quanh nó, rất có thể có hang chuột núi, chuột núi bước ra, đến bên cạnh nó, thế là nó biến thành bộ dạng của chuột núi.

Kết quả nó lại xui xẻo, gặp phải người lên núi bắt chuột núi, rồi bắt cả nó luôn, và nhốt nó lại trong lòng, cuối cùng thì bán nó cho tiệm rượu Đắc Ý của Hỗ Hải.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Trương Dương, trên thực tế như thế nào, sợ là chỉ mình nhóc con này biết rõ.

Chứ nếu chỉ dựa vào sức người đi bắt nó, cho dù có sử dụng bẫy cũng chưa chắc đã bắt được, trí thông minh của linh thú vượt xa sự tưởng tượng của con người, điều này chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Tia Chớp là có thể hiểu được.

-Chi... chi... chi!

Tia Chớp ngồi bên cạnh đột nhiên kêu lên, tia chớp ngơ ngác nhìn Triệu Bảo Cương đang ngủ đầy thỏa mãn, trên mặt có một vẻ oan ức không nói thành lời.

Linh dược kia nó cũng muốn, sao đột nhiên lại cho tên tù binh kia?

Có thể trí tuệ của Tia Chớp không được cao, nó nghĩ mãi vẫn không hiểu được hết tất cả, nhưng nó biết rất rõ, cái thứ khiến nó thèm chảy nước miếng, đã vào bụng tên kia rồi.

Cho dù là nguyên nhân gì, chủ nhân kính yêu của nó không cho nó đồ tốt, mà lại cho tù binh của nó.

-Chi... chi... chi!

Tia Chớp lại kêu, còn trèo thẳng lên bàn, đầu vùi trước ngực, không ngừng nhỏ giọng kêu, nhìn bộ dạng của nó giống như sắp khóc vậy.

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn nó, bộ dạng này của Tia Chớp hắn chưa từng thấy bao giờ.

Bộ dạng của nó làm Trương Dương có chút đau lòng, ở chung nhiều ngày như vậy, Tia Chớp không còn là linh thú hắn bắt được trước kia nữa, mà đã thật sự trử thành bạn của hắn, đặc biệt là sự thông minh, dễ thương của nó, làm cho Trương Dương rất vui vẻ.

Còn nữa, nếu không có Tia Chớp, Trương Dương cũng không có được tam sắc quả, không có Tia Chớp, thì đừng nói đến chuyện bắt được Tầm Bảo Thử này.

Chỉ dựa vào mình Trương Dương, e là cho dù có nhìn tất cả các động vật trong căn phòng kia một lượt, cũng không thể nào phát hiện được sự tồn tại của Tầm Bảo Thử, đến lúc đó Tầm Bảo Thử này chỉ có hai loại kết cục.

Một là bị giết chết trong lòng, trở thành món chuột núi bình thường, vào bụng ai cũng không biết.

Còn nếu như chiếc lồng vừa được mở, nó đột nhiên chạy ra, sau đó trở về với hoang dã, trở lại cuộc sống tự do của nó, thì căn cứ theo hiểu biết của Trương Dương, tính khả năng của trường hợp sau rất lớn, các đầu bếp ở đó đều có thói quen mở lồng ra bắt chuột trong đó làm thịt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dù là kết quả thế nào, Tầm Bảo Thử này đều sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Trương Dương, cho nên nói đến Tầm Bảo Thử này, công lao lớn nhất vẫn là Tia Chớp.

Giờ trước mặt Tia Chớp, hắn lại đem thứ tốt nhất cho tiểu tử khác, đối với Tia Chớp thực sự là một sự đả kích.

Dựa vào trí tuệ của Tia Chớp mà nói, chắc nó sẽ không nghĩ ra được mục đích của trương dương, nó chỉ cảm thấy Trương Dương thiên vụ, cho nên mới có bộ dạng oan ức như vậy.

-Tiểu tự kia, bị mày đánh bại rồi!

Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lấy chiếc hộp trong túi vải, lấy một viên tiên quả đơn khác ra.

Mùi của Tiên quả đơn lập tức lan tỏa khắp phòng, Tia Chớp đang vùi đầu tủi thân, nháy mắt đã ngẩng đầu lên.

Trên mặt nó, một lần nửa nở nụ cười ngốc nghếch, cả người ngồi dậy, lại đưa móng vuốt về phía Trương Dương.

-Đây là phần thưởng của mày, cầm lấy này.

Trương Dương khẽ mỉm cười, ném tiên quả đơn sang, móng vuốt Tia Chớp đưa ra, bắt lấy Tiên quả đơn, cúi xuống với Trương Dương trước, sau đó mới bỏ viên Tiên quả đơn vào miệng.

Nếu so với Tầm Bảo Thử lúc nãy, nó còn lễ phép hơn.

Ăn tiên quả đơn xong, Tia Chớp cũng nằm trên bàn ngủ, nhìn hai con linh thú nằm ngáy o, o Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu.

Trương Dương ôm Tia Chớp lên giường, để cho nó ngủ thoải mái, chiếc bàn quá cứng này không phải nơi để ngủ.

Xử lý Tầm Bảo Thử này thế nào, Trương Dương có chút do dự, hắn cũng không biết một viên tiên quả đơn này có thể khiến Tầm Bảo Thử đi theo hắn như Tia Chớp không, dù sao hôm nay hắn cũng mới bắt được Tầm Bảo Thử này, chỉ dựa vào một viên linh dược mà khiến linh thú chủ động đi theo mình, dù là Trương Dương thì cũng chẳng mấy tự tin.

Nghĩ một lát, Trương Dương quyết định cứ nhốt nó trong lồng thủy tinh của Tia Chớp trước.

Lồng thủy tinh này chế bằng thủy tinh công nghiệp, dựa vào sức của Tầm Bảo Thử thì căn bản không thể nào mở được, như vậy dù nó có tỉnh lại, dù mình không để ý cũng chẳng thể nào chạy thoát được.

Trong lồng thủy tinh, Trương Dương lót một tấm đệm bông nhỏ, có thể giúp tiểu tử kia ngủ thoải mái hơn. Sau khi làm xong, Trương Dương mới về phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Chiều tất cả mọi người đều đi ra ngoài, buổi trưa đã uống nhiều rượu, Tô Triển Đào và Trương Dương đều ngủ.

Trương Dương luôn tĩnh tọa,, cho đến tối, tình trạng của khôi phục được trạng thái tốt nhất.

Trong cơ thể hắn còn chút linh dược chưa được hấp thu, lúc này lại hấp thu lần nữa.

Sau khi xong xuôi, hai tên tiểu tử kia đều đang ngủ, Trương Dương cũng không quấy rầy chúng, khóa cửa phòng lại, sau khi không để lại một khe hỡ nào hắn mới ra ngoài.

Như vậy dù Tia Chớp có tỉnh lại, cũng không cách nào tự chạy ra ngoài được, chỉ cần nó ở trong phòng thì Trương Dương cũng an tâm hơn.

Trong nhà ăn, đám Long Thành đã ngồi đó, Tô Triển Đào còn híp mắt, hồi trưa anh ta và Vương Thần vì sao lại đọ rượu, kết quả là cả hai đều uống rất nhiều.

-Trương Dương, Tia Chớp đâu?

Dương Linh cười cười với Trương Dương, vừa rồi cô nàng gọi điện bảo Trương Dương ra ăn cơm, bằng không Trương Dương sẽ còn ngồi tĩnh tọa luyện công rồi.

-Đang ngủ nướng, anh không dắt nó theo!

Trương Dương cười, kéo ghế ngồi xuống, trên bàn đã có vài món ăn rồi.

-Uống chút rượu Tây đi, em nhớ là chị Linh thích uống cái này!

Lý Á đột nhiên nói, Tô Triển Đào nghe thấy hai chữ chị Linh lập tức lên tinh thần, gật đầu đồng ý.

Anh ta chủ động chọn hai chai, đáng tiếc là uống được vài ly, anh ta đã yên lặng, buổi trưa anh ta và Vương Thần đã lưỡng bại cau thương, lúc này vẫn chưa tỉnh đã uống theo rượu tay vào, mùi vị không cần nghĩ cũng biết.

Cuối cùng Tô Triển Đào và Vương Thần được nhân viên phục vụ đưa về phòng.

Hai tên này uống rượu hình như là kẻ thù trời sinh, trưa vừa qua một cơn bão tổ, tối nay vừa mới được một chút lại đấu nhau rồi, trưa đấu rượu trắng, hai người lại uống khá nhiều rượu Tây, cuối cùng cả hai đều bất tỉnh nhân sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK