Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương đã về, ngồi đối diện.

Bác sĩ vừa kể xong liền đứng ngơ ra đó, không biết đang nghĩ gì, trước khi Trương Dương giải mê hồn thuật, ông ta vẫn cứ như vậy.

Với thực lực hiện nay của Trương Dương, chống đỡ mê hồn thuật khoảng một hai tiếng tuyệt đối không có vấn đề gì.

- Sao lại thế, đây không phải là sự thật.

Trong số các bác sĩ đối diện, rốt cục có người lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.

Trương Dương cho họ xem chứng nhận viện sĩ của mình, chứng nhận viện sĩ y học mà trung khoa viện cấp. Giấy chứng nhận này vừa tới tay Trương Dương đã một thời gian, nhưng hắn chưa từng lấy ra lần nào.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn công khai giấy chứng nhận này, ngay cả Trương Dương cũng không nghĩ nghĩ sẽ lấy ra trong hoàn cảnh như vậy.

- Đây đương nhiên không thể là thật, trung khoa viện sao lại có viện sĩ y học trẻ như vậy, là giả, đây nhất định là giấy chứng nhận giả.

Lại một người đứng lên, kêu to, rất nhiều người đều gật đầu theo.

Trương Dương cũng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn họ, kệ cho những người đó nghi ngờ phán đoán.

Rất nhiều người đều đang nói chứng nhận của Trương Dương là giả, thậm chí còn có người nói bảo báo cảnh sát, giấy chứng nhận giả, lại là giấy chứng nhận rất quan trọng, đây là hành vi trái pháp luật.

Còn có mấy người có vẻ rất vui mừng, kích động kêu to, dường như cho rằng nắm được một nhược điểm của Trương Dương.

Những điều mà bác sĩ kia kể lại khi trước khiến bệnh viện họ hoàn toàn ở vào thế không tốt, hiện tại một số người cho rằng, Trương Dương phạm phải sai lầm cấp thấp này, là một cơ hội để họ lấy lại thể diện và tầm ảnh hưởng.

Trong đám người bệnh viện, chỉ có mình Phó viện trưởng Chu không lên tiếng.

Đầu lông mày ông nhảy lên, ông không giống người khác, ông quen biết với một viện sĩ trung khoa viện đích thực, từng thấy giấy chứng nhận viện sĩ, chỉ là người đó không phải là viện sĩ y học.

Giấy chứng nhận này của Trương Dương, cơ bản giống với tờ ông từng nhìn thấy, ngoài phân loại khác nhau, cái gì cũng giống nhau.

Giấy chứng nhận này rất giống thật.

Còn một điểm, người thanh niên này đúng là đã chữa khỏi cho bệnh nhân suýt chút nữa chết vì sự cố chữa trị lúc trước. Y thuật của hắn không còn gì phải nghi ngờ, sự cố chữa trị như vậy, nếu là ông, cũng chưa chắc có cách, người thanh niên trước mặt này là một người có tài khó lường.

Người như vậy, nếu nói có thân phận đặc biệt thì cũng có khả năng.

Chỉ là thân phận đặc biệt, nhưng nếu nói hắn là viện sĩ trung khoa viện, khả năng này cũng hơi nhỏ, viện sĩ viện y học trong cả nước có mấy chục người, phần lớn là thuộc những bệnh viện lớn hoặc viện nghiên cứu, hơn nữa đều có vị trí rất quan trọng, hầu như đều là người lớn tuổi.

Trương Dương trẻ tuổi như vậy là viện sĩ, cơ bản là không thể, Phó viện trưởng Chu cũng đang rất phân vân.

- Phó viện trưởng Chu, báo cảnh sát đi, cậu ta giả mạo giấy chứng nhận viện sĩ trung khoa viện, lại chiếm dụng phòng phẫu thuật của chúng ta, cho dù thế nào cũng là tội lớn, cậu ta phạm pháp.

Một người bên cạnh Phó viện trưởng Chu lại lớn tiếng nói với ông. Đây là người thứ ba nói với ông như vậy, những người xung quanh ông đều có chút kích động.

Phó viện trưởng Chu rút cục ngẩng đầu, nhìn Trương Dương nhẹ giọng nói:

- Cậu thanh niên, cậu cũng biết, làm giả giấy chứng nhận tội rất nặng, bây giờ cậu nói thật đi, tôi có thể không truy cứu tội danh giả giấy chứng nhận của cậu.

Suy nghĩ kĩ, cuối cùng ông vẫn chọn cách nghĩ giống đồng nghiệp của mình, giấy chứng nhận viện sĩ của Trương Dương không thể là thật.

Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Dương thật sự quá trẻ, trở thành viện sĩ không phải chuyện đơn giản như vậy, rất nhiều người cả đời cố gắng cũng không được. Ông không tin Trương Dương còn trẻ như vậy đã có được thành tích đó.

Không chỉ ông, tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

- Phó viện trưởng, không truy cứu trách nhiệm của cậu ta, có phải dễ cho họ quá không?

Trương Dương còn chưa nói, một người bên cạnh lại nói xen vào. Phó viện trưởng Chu quay đầu lại hung hăng nhìn ông ta, không nói gì.

Ông nói không truy cứu trách nhiệm, nhưng thật ra là có điều kiện, lời trong lòng là, không truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu cũng đừng để ý chuyện sự cố điều trị lúc trước.

Tuy lúc trước là sự cố chữa bệnh, nhưng dù sao cũng đã cứu được người, việc này chỉ cần họ cùng giấu đi, đối với hai bên đều có lợi.

Thời khắc mấu chốt, lựa chọn của vị Phó viện trưởng này vẫn là bệnh viện của mình, không phải đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ.

Nhìn ông ta, Trương Dương khẽ thở dài, lại đứng lên, chầm chậm lắc đầu.

Trên thực tế Trương Dương vẫn luôn quan sát ông ta, đây là người duy nhất không giống các bác sĩ khác, lại là một vị lãnh đạo.

Hiện tại xem ra, hắn đã đánh giá cao người này quá, cũng đánh giá cao toàn bộ người trong bệnh viện, trong lòng họ chỉ có chữ ích kỉ, không có đạo đức cứu cứu tử phù thương.

- Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ báo lên bộ Y tế đúng với sự thật. Về chuyện tôi có làm giả giấy chứng nhận hay không, cấp trên có mã số viện sĩ của tôi, mọi người lập tức có thể thông qua đủ các cách để kiểm tra.

Trương Dương khẽ nói, hiện tại hắn hoàn toàn thất vọng với cả bệnh viện, đã không muốn tốn thì giờ nói với họ nữa.

Về phần báo lên bộ Y tế, Trương Dương quả thực có cái quyền này, mỗi viện sĩ y học đều có tên trong bộ Y tế, Trương Dương cũng vậy, hắn có tư cách trực tiếp đối thoại với bộ Y tế.

Đối với Trương Dương mà nói, bệnh viện này đã không còn là vấn đề cá nhân hắn, xảy ra chuyện, không nghĩ cách sửa chữa, lại chỉ muốn che giấu, bệnh viện như vậy có thể nói đã mục nát tới tận xương tủy.

Nghe lời của Trương Dương nói, Phó viện trưởng Chu trong lòng vô cùng lo lắng.

Viện sĩ trung khoa việ, quả thật có rất nhiều cách để kiểm tra, Trương Dương nói không sai, giấy chứng nhận có thể giả, nhưng mã số viện sĩ của hắn thì không giả được, bất cứ lúc nào cũng có thể tra ra.

Thấy Trương Dương tự tin như vậy, ông không khỏi có chút dao động.

Trương Dương đứng lên, Khúc Mỹ Lan thì đi tới lấy lại giấy chứng nhận viện sĩ của Trương Dương.

Có tin hay không tùy họ, Trương Dương chỉ cần làm rõ thân phận của mình, vào thời điểm cả nước thông dụng bằng cấp bác sĩ, giấy chứng nhận này là giấy thông hành tốt nhất.

- Cậu đem bác sĩ Vương đi đâu?

Một bác sĩ lại hô lên, Trương Dương định đi, những người này không ngăn hắn, bất kể giấy chứng nhận viện sĩ là thật hay giả, bọn họ đều cần thời gian kiểm tra.

Tuy nhiên lúc Trương Dương đi, lại dẫn theo bác sĩ phẫu thuật lúc trước, những người khác đều ở lại.

Lần này tất cả sai sót trong phẫu thuật của Mễ Lan đều tại một mình anh ta, đưa mình ông ta đi là được.

- Ông ta phải trả giá đắt cho những sai lầm của mình, tôi đương nhiên dẫn ông ta đến nơi nên đến.

Trương Dương nói một câu, trực tiếp rời phòng họp, những người ở lại đều trừng mắt, những người này cũng không biết vì sao, căn bản không ai dám ngăn Trương Dương lại.

- Nơi nên đến, là đâu?

Một người khẽ hỏi, rất nhanh, ông ta bị mọi người nhìn với ánh mắt khinh bỉ.

Bác sĩ Vương xảy ra sự cố điều trị, suýt chút nữa hại chết người, tự ông ta khai báo toàn bộ, vậy nơi nên đến còn có thể là đâu, ai chẳng đoán được, thật không biết sao lại trà trộn vào bệnh viện được.

Phỏng chừng Trương Dương lúc này định đem bác sĩ Vương tới cục cảnh sát.

Suy đoán của họ không sai, đúng là Trương Dương đem người này giao cho cảnh sát, còn bảo cảnh sát trực tiếp lấy khẩu cung ở bệnh viện.

Cảnh sát duy trì trật tự không sai, nhưng xảy ra án, còn là vụ án liên quan tới mạng người, muốn không hỏi cũng không được. Việc bác sĩ Vương làm đã không còn là vấn đề mang tính chất nghề nghiệp, hành vi của ông ta quả thật là mưu sát.

Là ông ta để xảy ra vấn đề trong quá trình phẫu thuật, sau khi xảy ra vấn đề lại bỏ mặc bệnh nhân tự sinh tự diệt, khiến bệnh nhân suýt nữa thì chết, lần này trách nhiệm của ông ta không nhỏ.

Hơn nữa chính ông ta tự thừa nhận, lúc trước, trước đây ông ta từng vì sai lầm mà khiến hai người bệnh chết ngoài dự tính. Chỉ có điều ông ta là bác sĩ, người nhà bệnh nhân đều đã kí tên, cho dù gây rối cũng vô dụng, cuối cùng chẳng giải quyết được gì.

Hai chuyện này một khi đã xác định, bác sĩ Vương này e rằng sẽ rất đen đủi, muốn thoát ra cũng không dễ dàng.

Sau đó Trương Dương mới đi ra khỏi phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Mễ Lam đã được đưa vào phòng bệnh cao cấp, đây cũng không phải Trương Dương cố ý sắp xếp, mà là mấy y tá kia thực sự đã bị y thuật của Trương Dương thuyết phục, tự mình sắp xếp như vậy.

Phòng bệnh cao cấp cũng tốt, ít nhất là được ở riêng, không cần lo người khác gây ồn.

Trương Tĩnh và Trương Thành Công đều bên giường bệnh của Mễ Lan, hai người lúc này cũng không khóc nữa, tuy nhiên mắt còn đỏ hoe, hai người đều đang rất lo lắng.

Vốn là một bữa tiệc vui vẻ, ai ngờ cuối cùng trở thành như vậy.

- Anh rể, anh đã quay lại.

Thấy Trương Dương đi vào, Trương Tĩnh vội đứng lên, lúc này cô hoàn toàn không còn bướng bỉnh như trước, trở nên rất trầm ổn.

Lúc này, cô đã hiểu ra nhiều điều.

Cô biết mẹ mình cuối cùng có thể cứu được, tất cả đều là công lao của người anh rể lần đầu tiên gặp mặt, cô vô cùng cảm kích Trương Dương.

Lúc trước bác sĩ đã nói, bọn họ cố hết sức rồi, nhưng phẫu thuật thất bại, mẹ cô còn được che vải trắng lên rồi.

Là Trương Dương liều lĩnh, đuổi bác sĩ đi, tự mình ở lại cứu mẹ.

Điểm này cô được biết từ các y tá. Lúc y tá nói đến y thuật của Trương Dương, ai cũng đầy vẻ sùng kính. Cũng có y tá nói với cô, nếu không phải Trương Dương cố tình phẫu thuật, mẹ cô đã không cứu được.

- Đã muộn, mọi người nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì mai tính sau.

Trương Dương khẽ mỉm cười, chuyện hôm nay thật khiến hắn không ngờ, nhưng dù thế nào, cuối cùng cũng không xảy ra điều gì tiếc nuối.

Tuy nhiên xảy ra chuyện như vậy, tất ảnh hưởng tới chuyện ngày mai đi thủ đô, chỉ có thể gọi điện báo lại cho Trương Khắc Cần một tiếng, ai bảo tự dưng hắn gặp phải chuyện rắc rối như vậy.

- Em không sao, em và cha ở lại trông là được, mọi người về đi.

Trương Tĩnh gượng cười, Trương Thành Công bên cạnh cũng đứng lên, nói lời cảm ơn với Trương Dương, cũng bảo Trương Dương tạm thời về nghỉ ngơi.

Nói chuyện qua loa một lúc, Trương Dương đưa Mễ Tuyết đi.

Tuy nhiên trước khi đi hắn để Khúc Mỹ Lan lại đây, thực lực của cô hiện nay chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng dù sao cũng là người tu luyện nội công, có chuyện gì có thể ứng phó.

Nhỡ xảy ra vấn đề gì, cô cũng có thể kịp thời thông báo cho mình, Trương Dương có thể biết hết.

Đối với bệnh viện này, hắn không yên tâm, ai biết bọn họ có thể làm chuyện khiến người ta giận sôi người hơn nữa hay không. Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK