Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Ảnh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi lên núi.

Trương Dương nhíu chặt mày lại, hắn đột nhiên giật mình, lập tức xuất hiện trước mặt Khúc Mỹ Lan.

Trương Dương vươn tay, túm lấy cánh tay Khúc Mỹ Lan. Cô ta chợt vô cùng tức giận nhìn hắn một cái, còn vươn tay ra đánh hắn. Với thực lực của Khúc Mỹ Lan thì cô ta tất nhiên không thể làm gì được Trương Dương.

Sau khi đánh không được Trương Dương, Khúc Mỹ Lan còn giãy dụa một cách điên cuồng, vừa vùng vẫy vừa nhìn lên trên núi. Cô ta muốn thoát khỏi Trương Dương để tiếp tục leo lên núi giống như nơi đó có cái gì hấp dẫn cô ta rất mạnh vậy.

Nhưng sau khi nhìn gương mặt Khúc Mỹ Lan, trong lòng Trương Dương cũng giật mình một cái, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nói chính xác thì không phải gương mặt Khúc Mỹ Lan làm hắn giật mình mà chính là ánh mắt của cô ta.

Không biết vì sao mắt của Khúc Mỹ Lan lại biến thành màu đỏ, không nhìn thấy cả tròng mắt nữa, trong vô cùng đáng sợ.

- Không khí ở đây có vấn đề chăng?

Trương Dương đột nhiên tiếp thu được tín hiệu mà Vô Ảnh gửi đến, sắc mặt hắn cũng nhẹ nhàng biến đổi.

Khứu giác của Vô Ảnh là thính nhất, lợi hại hơn của hắn và Tia Chớp. Vô Ảnh vừa nãy đã phân tích, phát hiện không khí nơi này không giống ở dưới chân núi, trong không khí có mùi khiến người ta sinh ra ảo giác.

Mùi này rất nhạt, nếu không phải nó phân biệt cẩn thận thì cũng không thể phát hiện.

Chính cái mùi với nồng độ rất nhạt này lại có tác dụng mạnh đến thế. Trương Dương nhìn dãy núi sừng sững này, trong lòng chợt cảm thấy dao động rất lâu mà vẫn không thể lắng lại.

Trương Dương đột nhiên đập mạnh vào đầu Khúc Mỹ Lan, cô ta đang vùng vằng lập tức không nhúc nhích, từ từ ngã xuống.

Đánh cho Khúc Mỹ Lan bất tỉnh, Trương Dương cũng không đi lên phía trước nữa.

Bây giờ hắn có thể xác định: xung quanh chỗ bọn hắn đều tràn ngập không khí có thể làm cho con người sinh ra ảo giác mạnh. Hắn còn có thể chống đỡ được, nhưng người thường hay người tu luyện nội công ở trình độ thấp như Khúc Mỹ Lan thì tuyệt đối không thể chống lại được.

Chẳng trách qua nhiều năm như vậy, tất cả những người tiến sâu vào trong núi đều không có ai quay về.

Có tầng sương mờ này ở đó, sau khi bọn hắn vào núi chẳng khác nào bị đã bị mất đi ý thức, chỉ biết chạy lên núi. Đỉnh núi không biết có nguy hiểm gì, đi vào trong đó đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chịu chết.

Dựa vào thông tin mà Vô Ảnh truyền đến, Trương Dương cẩn thận phân biệt mùi mà hắn không ngửi được.

Mùi này rất nhạt, nhưng đều có tác dụng đối với cả người thường hay người tu luyện nội công, thậm chí ngay cả người tu luyện nội công tầng thứ hai trở lên cũng chịu sự ảnh hưởng nhất định, nhưng đối với người có nội công trình độ cao cấp từ tầng thứ ba trở lên thì ảnh hưởng không lớn lắm.

Phát hiện này không làm cho Trương Dương cảm thấy yên tâm hơn mà càng khiến hắn thấy nặng nề hơn.

Đây chính là một ngọn núi cao, nếu phải leo lên thì hắn phải mất mấy ngày. Nơi này chỉ là chân núi, ở chân núi còn lợi hại như vậy, còn sinh ra nhiều ảo giác như vậy thì phải là một lực lượng vô cùng lớn mới có thể làm được.

Khúc Mỹ Lan vừa nãy đã nói mấy trăm năm trước, khi nơi này không có con linh thú khủng bố kia thì người bình thường còn có thể đi vào, kể từ khi con linh thú kia đến đây thì mới trở nên như vậy.

Trương Dương cơ bản có thể xác định hiện tượng này chính là do linh thú tạo ra.

Mặc kệ là nó dùng biện pháp gì, chỉ cần nhìn thấy nó có thể làm cho khắp quả núi đều có mùi gây ảo giác nhiều như thế này cũng đủ biết nó khủng cỡ nào. Sức mạnh của nó đã vượt xa sự tưởng tượng của Trương Dương.

Phải biết rằng ảo giác này hiệu quả tuy so ra thì có vẻ kém hơn khi trúng độc châm của Trương Dương nhưng không kém nhiều, đều có thể làm người tu luyện nội công bị mê hoặc.

- Chít chít chít!

- Ngoao ngoao ngoao!

Vô Ảnh và Tia Chớp đồng thanh kêu lên, hai nhóc con này bây giờ cũng cảm thấy sợ hãi.

Chúng nó đều rất thông minh, hiện giờ chúng cũng hiểu là có một sinh vật khủng khiếp sống ở đây và còn vượt xa tưởng tượng của bọn chúng.

Đây là chúng đang hỏi Trương Dương là có cần phải tiếp tục đi lên phía trước không.

Liếc nhìn chúng nó một cái, Trương Dương thoáng có vẻ do dự rồi lập tức trở nên rất kiên định.

- Vô Ảnh, mày đi trước dẫn đường, nhất định phải cẩn thận đấy!

Trương Dương lựa chọn tiếp tục đi lên phía trước, người tu luyện vốn là phải tu luyện trong nghịch cảnh, có thể gặp chuyện bất trắc bất cứ lúc nào. Người luyện công nhìn có vẻ rất hùng mạnh nhưng họ thực ra có rất nhiều kẻ thù.

Mỗi giai đoạn, nếu tâm tính không ổn định thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Đặc biệt Tâm Ma, thứ này lợi hại nhất, cho dù là cao thủ nội công tầng thứ tư nếu không cẩn thận bị Tâm Ma nhập vào cơ thể, cuối cùng cũng chỉ có thể chết thảm. Ông nội Trương Dương kiếp trước chính vì như vậy mà qua đời.

Cũng có thể nói, tu luyện vốn là đi ngược lại với mệnh trời, luôn ẩn chứa đủ loại nguy cơ và chướng ngại.

Trước mắt là một nguy hiểm, hơn nữa lại là vô cùng nguy hiểm, nhưng Trương Dương không thể vì sợ nguy hiểm mà bỏ cuộc. Nếu làm như vậy, sau này tâm cảnh của hắn cũng đừng hòng tiến triển thêm được bước nào.

Như vậy thực lực của hắn cũng mãi mãi giậm chân ở nội công tầng thứ ba, cùng lắm là tiến vào được kì sau tầng thứ ba, tuyệt đối không thể tiến vào tầng thứ tư được.

Cho dù hắn có đủ thực lực, đủ nội lực, có hoa Thánh Nữ trợ giúp cũng không được.

Miễn cưỡng tiến vào nội công tầng thứ tư thì hắn có thể bị tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào, tâm ma xâm nhập cũng sẽ không cho người ta bất kỳ chuẩn bị nào, hơn nữa dù có dùng loại linh dược nào cũng vô dụng.

Vô Ảnh đi từ từ, tốc độ của nó chậm hơn một chút so với vừa nãy.

Tia Chớp thì nhanh trí hơn,

Hắn vốn định để mặc Khúc Mỹ Lan ở đây trước, nhưng lúc này mà vất cô ta ở đây thì chẳng khác nào đã gián tiếp giết chết cô ta. Trương Dương chỉ đánh cho cô ta bất tỉnh, không lâu sau sẽ tỉnh lại, nhưng khi tỉnh rồi thì cô ta sẽ vẫn chạy lên núi như thường.

Đi rồi chừng một giờ, tốc độ của Vô Ảnh đột nhiên nhanh hơn một chút.

Lúc này đã là buổi chiều, gần bằng thời điểm Cổ độc của Ngô Chí Quốc phát tác hôm qua, nói cách khác, Trương Dương chỉ còn lại thời gian không đến một ngày, tính cả thời gian trở về để cứu anh ta.

Vô Ảnh đi rất nhanh đến một bãi cỏ dại, dừng lại ở giữa đống cỏ và kêu lên liên tục.

Trương Dương vội vàng đi sang bên đó, khi đi vào giữa đống cỏ dại thì ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.

Phía sau đám cỏ dại có một gốc cây tươi tốt, trên đó còn có vài quả màu đỏ tươi.

- Huyết Tô, là Huyết Tô ít nhất ba trăm năm tuổi!

Trương Dương có vẻ bất ngờ vui sướng reo lên. Đây là một loại dược liệu thượng đẳng bình thường rất khó gặp được. Huyết Tô là một loại dược liệu hiếm trong Đông y, nó có tác dụng quan trọng đối với một số bệnh.

Huyết Tô không những chữa được bệnh mà khi bào chế thuốc, còn có thể thay thế cho rất nhiều nguyên liệu phụ khác, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn.

Huyết Tô bình thường trong tự nhiên đã rất khó nhìn thấy, loại Huyết Tô có hơn ba trăm năm tuổi trở lên này chính là loại có tiền cũng khó mà mua được.

Trương Dương cẩn thận hái mấy quả Huyết Tô chín đỏ xuống và giữ nguyên hiện trạng của nó ở đây.

Vẫn còn nguyên thân cây ở đây, Huyết Tô có thể tiếp tục sinh trưởng, sẽ không bởi vì hắn hái mất quả mà chết đi.

Trương Dương không phải người có lòng tham như vậy. Thực ra có đào cả gốc rễ Huyết Tô cũng vô dụng vì cây Huyết Tô cổ thụ này khi nhổ lên rồi thì không thể trồng ở chỗ khác mà vẫn sống được, chi bằng để nó lại đây cho nó tiếp tục ra hoa kết trái, dành cho người hữu duyên sau này.

Hái xong quả Huyết Tô, Trương Dương và Vô Ảnh tiếp tục lên đường.

Lát sau, vẻ mặt Trương Dương càng trở nên trầm ngâm nặng nề hơn.

Lúc này hắn lại phát hiện ra một gốc cây dược liệu thượng đẳng tương đối quý hiếm khác. Loại thuốc này rất khó kiếm ở bên ngoài nhưng ở núi Dẫn Long này dường như lại rất thông thường.

Hơn nữa đây cũng là một gốc cây nhiều năm tuổi có tác dụng rất tốt. Loại thuốc này căn bản không có khả năng sinh trưởng trong thời gian lâu như vậy ở nơi khác.

Tuy nói không phải linh dược, nhưng đều là những loại thuốc rất quý giá. Gặp được nhiều dược liệu quý như vậy, Trương Dương nên vui mừng mới đúng, nhưng lúc này hắn lại không vui mừng nổi.

Giây phút này, hắn rốt cục đã phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

Trên ngọn núi Dẫn Long này, thảm thực vật vô cùng tươi tốt, các loại hoa dại cỏ dại đều có, còn có rất nhiều tán cây đại thụ, thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng chỉ có thiếu một thứ gì rất quan trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đó chính là động vật! Đi đến đây, Trương Dương rốt cục phát hiện, cả ngọn núi im lặng một cách đáng sợ. Chẳng nói chi đến gà rừng, thỏ hoang hoặc là một số thú dữ khác, ngay cả con kiến Trương Dương cũng không nhìn thấy.

Đây rõ ràng là một ngọn núi chết, một núi chỉ có toàn thực vật mà không có bất kì loài đối với nào. Lần đầu tiên Trương Dương nhìn thấy một ngọn núi như vậy.

Lúc này Trương Dương mặt biến sắc trở nên vô cùng nghiêm nghị, trầm mặc. Tia Chớp và Vô Ảnh đứng chung một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng cũng không có gì là vui vẻ như bình thường, bọn chúng dần cảm nhận được áp lực mà cảnh vật xung quanh mang đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK