Ông chủ quán cơm biết xảy ra chuyện, đang lo lắng đứng bên ngoài
Đáng tiếc căn bản ông ta không vào được, hàng hiên rất nhỏ, lại bị cảnh sát phong tỏa kín từ ay, vài người ăn xong chưa đi cũng đều đứng ở xa xem náo nhiệt, thuận tiện hỏi thăm tình hình bên trong.
Tình hình cụ thể đương nhiên không thể hỏi thăm được, chỉ có thể tự suy đoán.
- Súng ở đây.
Thường Phong đột nhiên đi ra, tay còn cầm riêng khẩu súng và băng đạn.
- Tôi là trưởng phòng giám sát công an tỉnh, Thường Phong. Đây là giấy chứng nhận công tác của tôi. Súng của ông ta là tôi lấy, tôi muốn hỏi một chút, ông ta có quyền lợi gì, vô duyên vô cớ lấy súng ra nhắm vào đầu dân chúng, bây giờ còn là xã hội cũ sao?
Thường Phong từ từ nói, câu cuối cùng đột nhiên thay đổi giọng điệu, biến thành cực kỳ linh hoạt, sắc bén.
Lúc nói anh ta đưa cho đội trưởng kia một giấy chứng nhận công tác. Ở đây chỉ có duy nhất Thường Phong công tác trong chính phủ, hơn nữa anh ta còn là người của sở công an tỉnh, cấp bậc cao hơn so với cục trưởng này.
- Sở…tỉnh, phòng giám sát, trưởng phòng.
Đội trưởng choáng váng, tay run rẩy nhận lấy giấy chứng nhận mà Thường Phong đưa.
Giấy chứng nhận đúng là của sở công an tỉnh phát. Không phải là giả, là một đội trưởng cảnh sát hình sự, trước kia anh ta cùng từng tiếp xúc với người của sở tỉnh, từng xem phòng làm việc của bọn họ.
Tuy nhiên khi đó anh ta chỉ là cùng phối hợp, ngay cả người bình thường của sở tỉnh, cũng rất kiêu ngạo trước mặt anh ta. Nha môn bất đồng, nhất định thân phận cũng khác.
Người bình thường đã như vậy, càng không cần nói tới cán bộ cấp cục trưởng này. Cấp cục trưởng, ở Liệt Sơn chính là chủ tịch huyện, cấp 1 trong huyện ủy.
- Thường, Thường Phong, chào anh.
Đội trưởng cẩn thận trả lại giấy chứng nhận cho Thường Phong. Lúc anh ta trả lại giấy chứng nhận, tay còn run bần bật hơn trước.
Phòng giám sát thành lập cũng chưa lâu. Tuy nhiên đây là một bộ phận chuyên quản cảnh sát. Là những người bình thường bọn họ sợ nhất phải gặp, không muốn gặp nhất.
Lúc này, lại toàn lãnh đạo giám sát trong tỉnh, đừng nói anh ta, cho dù vị cục trưởng cạnh anh ta kia, người ta muốn điều tra thế nào thì sẽ điều tra như vậy.
Cục trưởng kia cũng há hốc mồm, giằng xé hồi lâu, ông ta không ngờ đối phương lại xuất hiện một trưởng phòng giám sát ở sở tỉnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Nói ra thì cấp bậc của ông ta không đủ, ít khi tới sở tỉnh, không nhất định đã từng gặp Thường Phong.
- Súng này là tôi lấy, không có người đánh lén cảnh sát, cũng không có ai cướp súng. Còn các người, gióng trống khua chiêng làm gì. Vừa tới đã không điều tra vụ án, liền vì ông ta là cục trưởng, sau đó tùy tiện bắt, bắt người lung tung.
Thường Phong rất nghiêm túc nói. Lý Á thì quay đầu, trộm cười.
Không hổ là người duy nhất trong số đám công tử làm trong nhà nước. Diễn kiểu cách nhà quan rất hay. Người lấy súng rõ ràng là Trương Dương, chỉ là anh ta không đề cập tới, nhận tất cả vào mình.
Không nói Trương Dương cũng hay. Dù sao Trương Dương cũng không có quyền này, đưa hắn ra chỉ càng phiền toái hơn. Tuy nhiên Thường Phong thì có quyền này, anh ta lấy súng này của cục trưởng, bất cứ kẻ nào cũng không nói được gì.
Thường Phong nói rất nghiêm khắc, nói xong còn trừng mắt nhìn cục trưởng và đội trưởng này.
Cái danh hiệu trưởng phòng giám sát kia, thật đã khiến hai người kia bị áp lực rất lớn. Trán đội trưởng toát đầy mồ hôi, căn bản không biết nên nói gì. Chỉ có thể cúi đầu nhìn cục trưởng ở bên cạnh.
Đồng thời trong lòng anh ta cũng đang hối hận, sao tự dưng lại vội chạy tới như vậy
Anh ta lại nghĩ tới Trương Dương. Trương Dương đúng là sao chổi, lần nào gặp hắn chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Cục trưởng lấy súng dọa bắn thường dân, việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ sẽ nhỏ, phải xem lúc này vị trưởng phòng giám sát trẻ tuổi này xử trí thế nào.
- Sao không nói gì, quốc gia cho các người quyền lợi, chẳng lẽ là để các người tác oai tác quái?
Thường Phong lại mắng, lần này không chỉ đội trưởng kia đổ mồ hôi, cục trưởng cũng toát mồ hôi lạnh.
Giống cách nghĩ của đội trưởng, việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ sẽ nhỏ, lớn thì có thể trực tiếp cởi mất quần áo của ông ta, biến ông ta thành dân thường.
Dù sao việc này của ông ta cũng là bị bậc chao chú của phòng giám sát bắt được, mà lúc trước đúng là ông ta đã cầm súng, nhắm vào đầu người ta.
Nhỏ thì có thể chẳng có chuyện gì cả. Lúc này ông ta nghĩ sẽ không thể nhỏ như vậy được, nhưng cũng muốn nghĩ xem làm sao để trốn tránh trách nhiệm được, ít nhất phải bảo vệ được vị trí của mình.
- Thường, trưởng phòng Thường, lúc đó tôi không ở đây, tôi bảo vệ bên ngoài, bảo vệ an toàn ngoại thương. Hộ Điền Sơn Vũ tiên sinh là một nhà kinh doanh nổi tiếng người Nhật. Ông ta đầu tư cho Hoàng gia. Chúng tôi nhận lệnh của Chu Ký, phải tiếp đãi và bảo vệ họ thật tốt. Tôi khi đó vội vàng lấy súng ra, cũng là để bảo vệ an toàn ngoại thương, không có ý gì khác.
Cục trưởng từ từ nói, lúc đó mồ hôi trên trán càng nhiều.
Ông ta chỉ có thể trước tiên đưa người Nhật kia ra, về phần Chu Ký của huyện ủy, quả thật đã lệnh cho ông ta. Tuy nhiên đều là vì lý do lôi kéo cho được nhà ngoại thương này.
Hộ Điền Sơn Vũ, chuyên quản lý tài chính cho hoàng gia Nhật. Nói đơn giản chút thì chính là quản gia tài vụ của hoàng gia, phụ trách kiếm tiền cho hoàng gia Nhật.
Ông ta nhận được tin, lần này Hộ Điền Sơn Vũ mang theo gần năm trăm triệu yên tới đầu tư, định xây dựng một nhà máy phối khí, cần hàng chục ngàn công nhân.
Ông ta liền thông qua quan hệ mới mời được Hộ Điền Sơn Vũ tới, hy vọng thu hút được khoản đầu tư này.
Lần này nếu như thu hút đầu tư thành công, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sự thành công trên con đường làm quan sau này của ông ta. Trưởng ban chính trị pháp luật huyện cũng sắp xuống, có thành tích này chắc chắn ông ta sẽ lên, hơn nữa tương lai còn có hy vọng tăng thêm một bước.
Đây chính là công lao rất lớn, ở huyện đều rất coi trọng, cho ông ta rất nhiều điều kiện có lợi.
Thường Phong cười lạnh lùng, linh hoát sắc bén nhìn cục trưởng này.
Một lát sau, Thường Phong mới khẽ nói:
- Ngoại thương, thật là ông đang suy nghĩ vì an toàn ngoại thương?
- Tôi thề, thật sự, thật là suy nghĩ vì ngoại thương.
Cục trưởng vội vàng giơ tay lên, lớn tiếng thề, bộ dáng của ông ta khiến Thường Phong không kìm nỏi nhíu nhíu mày.
Bộ dạng thề của ông cục trưởng này, sao trông giống như đang đầu hàng, chẳng có chút khí phách gì của cảnh sát.
Về phần lời thề của ông ta có thật hay không, chỉ có ông ta rõ. Tuy nhiên ông ta nói vì suy nghĩ cho ngoại thương nên mới lấy súng ra căn bản không ai tin nổi, chuyện khi đó Thường Phong thấy rõ cả.
Đây chỉ là một lí do của ông ta, Thường Phong tạm thời cũng không định truy xét chuyện này tới cùng, cũng chấp nhận cái lí do này trước tiên cho ông ta hạ đài.
Nơi này quá nhiều người, tiếp tục gây náo loạn thì cũng không hay.
- Hộ Điền Sơn Vũ, nhà đầu tư hoàng gia?
Trương Dương đột nhiên nói một câu, còn kinh ngạc nhìn nhìn vào trong phòng.
Chỉ là cái tên Hộ Điền Sơn Vũ này, hắn thật sự không nhớ ra cái gì. Kiếp trước Trương Dương chưa từng quen biết với người Nhật. Hắn chưa từng tới Nhật, cũng chưa từng được phú thương của Nhật mời, kiếp này thì càng không.
Điều hắn chú ý nhất, là nhà đầu tư hoàng gia.
Điều này khiến hắn nhớ tới một vụ án kiếp trước từng chứng kiến. Hình như là thời điểm 9 năm rưỡi trước, trong nước xuất hiện một vụ lừa rất lớn. Một người Nhật liên tiếp lừa rất nhiều chính quyền địa phương. Cuối cùng mang theo món tiền khổng lồ chạy mất.
Sau đó có một cán bộ bị lừa, tuyệt vọng nhảy lầu, tuy nhiên không chết, cuối cùng lại đưa tới bệnh viện của họ.
Hắn cũng là từ bệnh nhân đó mới biết chuyện này. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, căn bản không công khai.
Bây giờ nghĩ lại một chút, kẻ lừa đảo khi đó hình như chính là Hộ Điền Sơn Vũ. Năm đó ông ta cũng lợi dụng cái mác nhà đầu tư hoàng gia ngụy trang để tiến hành lừa đảo.
Kỳ thật mánh khóe này cũng không cao minh, trực tiếp gửi điện hỏi hoàng gia Nhật thì sẽ có thể biết. Đáng tiếc khi đó mọi người đã bị hai chữ hoàng gia mê hoặc, nghĩ Nhật Bản căn bản không có ai dám giả mạo hoàng gia của họ, nên mới không kiểm tra lại.
Sau khi thêm một người tin, những người khác cũng tin theo. Người tin ngày càng nhiều, giả cũng biến thành thật.
Cuối cùng mới gây ra tổn thất lớn như vậy.
Liên tưởng tới những điều này, Trương Dương cơ bản có thể xác định, người trong phòng kia chính là một tên lừa đảo. Chỉ có điều hắn không ngờ tên lừa đảo này lại lừa huyện Liệt Sơn.
Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại thì cũng hiểu được, giao thông của huyện Liệt Sơn cũng không tốt, xung quanh cũng không có ưu thế gì lớn, càng không có bất kì thị trường lớn nào. Người ta sao có thể xây dựng một nhà máy lớn ở đây.
Cũng chỉ có tên lừa đảo mớ tới đây, mục đích của gã chính là vì tiền.
Đáng tiếc người địa phương không nghĩ vậy, ví như cục trưởng này. Bọn họ đều coi việc này như miếng bánh trên trời rơi xuống. Bất kể thể nào cũng phải thu hút cho được khoản đầu tư này. Nhưng lại không biết thứ bọn họ thu hút căn bản chỉ là ảo ảnh.
- Cái gì mà nhà đầu tư hoàng gia, chẳng phải là một người Nhật à.
Tô Triển Đào đứng ngay sau Trương Dương, nghe thấy Trương Dương lầm bầm nói, cũng tức giận nói một câu.
Ngay cả anh ta, cũng không hoài nghi thân phận của người Nhật này.
- Trước tiên tôi giao súng cho các anh, việc này các anh lập tức viết cho tôi cái báo cáo. Việc an toàn ngoại thương phải suy xét, nhưng cũng không thể lẩm việc ra quá đáng.
Thường Phong lúc này mới hạ giọng, anh ta cũng không hoài nghi gì người Nhật kia.
Hiện tại cải cách mở cửa, thật sự có rất nhiều người nước ngoài tới đầu tư. Người của hoàng gia Nhật Bản tới cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa danh hiệu hoàng gia này cũng hù dọa thành công anh ta. Kỳ thật anh ta căn bản không biết hoàng gia Nhật Bản có rất ít công ty tự mình trực tiếp kinh doanh, càng không thể tới nước ngoài đầu tư.
Đến Thường Phong cũng không biết, càng không cần nói người khác.
- Đợi một chút, Thường Phong, anh đợi một chút, tôi có chuyện này nói với anh.
Trương Dương đột nhiên kéo Thường Phong, Thường Phong đang chuẩn bị giao súng ra, bị hắn kéo vậy liền rút tay về.
Vị cục trưởng đang đợi nhận súng của mình, đành tiếp tục đứng đợi. Trong lòng thầm mắng Trương Dương, đáng tiếc ông ta chẳng dám nói gì.
Trương Dương kéo Thường Phong tới phòng ăn của bọn họ, lúc này bên trong không có ai.
Trong phòng, Trương Dương nhỏ giọng nói chuyện Hộ Điền Sơn Vũ có thể là tên lừa đảo cho anh ta. Căn cứ thời gian mà xét, Hộ Điền Vũ Sơn có thể đã lừa được một ít tiền rồi.
- Cậu chắc chắn?
Nghe xong Trương Dương nói, Thường Phong cũng mở to hai mắt nhìn. Việc này nếu là thật, vậy đúng là một vụ án lớn.
- Tôi từng nghe một người bạn nhắc tới người này, tạm thời không dám chắc chắn. Tuy nhiên kiểm tra thêm thì cũng không mất gì. Cẩn thận điều tra bối cảnh của ông ta, đặc biệt điều tra từ hoàng gia Nhật, mới có thể điều tra ra điều gì đó.
Trương Dương khẽ lắc đầu.
Hắn đương nhiên có thể khẳng định, chỉ là không thể nói ra điều này. Những điều này hắn không giải thích rõ được, chỉ có thể trả lời một cách chung chung.
Điều tra một chút, điều tra thêm một chút đúng là chẳng mất gì. Nếu thực sự điều tra ra điều gì, cũng có thể tránh được tổn thất, đặc biệt là những điều Trương Dương nói.
Nếu thực sự chính quyền địa phương bị lừa, vậy tổn thất chắc sẽ không nhỏ. Có nhiều nơi để thu hút đầu tư lập công trạng, việc gì cũng dám làm.