Mục lục
Thần Y Thánh Thủ - Trương Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sao rồi, đã liên lạc được chưa?

Ở bệnh viện Trường Kinh Tam Viên, Chu Chí Tường đang lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc, Từ Võ và Đường Hiểu Quyên đứng ở một bên.

Người đang được hỏi chính là Vương Quốc Hải, Vương Quốc Hải vừa mới cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Bất luận thế nào, hôm nay nhất định phải liên lạc với Trương Dương, báo cho cậu ấy biết tin tức tốt lành này. Nếu có thể thì hi vọng cậu ấy có thể sớm trở về chủ trì công tác bên này.

Chu Chí Tường nhíu nhíu mày, lại lớn tiếng nói vài câu, Vương Quốc Hải thì khe khẽ thở dài, tiếp tục bấm số.

Viện Trung Y đã trả lời đề tài đăng báo của bọn họ, Chu Chí Tường là người biết được tin tức này đầu tiên, lập tức gọi Từ Võ và Đường Hiểu Quyên đến, đồng thời bắt đầu liên lạc với Trương Dương.

Đề tài này, nói là bọn họ đăng báo nhưng thực ra tất cả đều do Trương Dương phụ trách.

Phương pháp chữa bệnh, những lý luận tương quan bao gồm nghiên cứu, khai thác và phát triển dược liệu, bệnh viện không hề nhúng tay vào. Ngay đến tiến độ của bệnh nhân hiện tại như thế nào, bệnh viện cũng không biết.

Trước kia khi Trương Dương ở bệnh viện, Chu Chí Tường không lo lắng như vậy. Chỉ cần Trương Dương ở bệnh viện thì đề tài này sẽ thuộc về bệnh viện. Cho dù Trương Dương là người chịu trách nhiệm thì lời nói của ông ta vẫn có trọng lượng đối với đề tài này.

Nhưng tình hình bây giờ không như vậy nữa, Trương Dương đã rời bỏ bệnh viện, nhưng người phụ trách đề tài này lại không thể thay đổi, điều này cũng có nghĩa là tình hình đã có sự thay đổi lớn.

Bây giờ Chu Chí Tường cũng không nắm chắc được về đề tài này như trước nữa. Tuy nói đề tài thuộc về nhóm bệnh viện Tam Viện của ông ta nhưng chỉ cần người phụ trách Trương Dương không lên tiếng thì ông ta cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Nếu đem so sánh đề tài này với một cỗ xe ngựa thì quyền sở hữu chiếc xe ngựa là bệnh viện Tam Viện, nhưng người duy nhất có tư cách lái chiếc xe này chỉ có mình Trương Dương.

Nếu Trương Dương không ra tay thì chiếc xe này không ai lái nổi. Không có sự đồng ý của hắn thì không ai được ngồi lên chiếc xe này. Đây chính là tầm quan trọng của Trương Dương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Vẫn chưa được, bây giờ chúng ta chỉ biết là hắn đang ở Hỗ Hải tham gia hoạt động của sinh viên đại học. Nhưng điện thoại di động của cậu ấy tắt máy, đội trưởng phụ trách- thầy Chu Đạo Kỳ cũng tắt máy, căn bản không liên lạc được với bọn họ.

Gọi điện thoại, Vương Quốc Hải lại đành buông điện thoại xuống.

Hiện giờ quan hệ giữa bệnh viện Tam Viện và Trương Dương là tốt nhất. Bởi vì chuyện của Trương Dương, hiện tại Ngô Hữu Đạo đang rất bức xúc với Tam Viện, bây giờ Chu Chí Tường không mời nổi ông ta quay lại.

- Nghĩ cách khác liên lạc với người khác tham gia hoạt động xem, nếu thật sự không được thì cử người đi đến Hỗ Hải một chuyến. Khó khắn lắm mới được cấp trên phê duyệt dự án quan trọng này, chúng ta không thể không có người phụ trách được.

Chu Chí Tường lắc đầu nói, cũng cảm thấy không có cách nào.

Từ khi nhận bắt đầu nhận được tin, bọn họ vẫn luôn liên lạc với Trương Dương, đáng tiếc là làm như thế nào cũng đều không liên lạc được.

Trong thời gian của hội thảo giao lưu giữa các trường thì đều phải tắt điện thoại và máy nhắn tin, Trương Dương tuân thủ quy định rất nghiêm túc, khi mới bước vào giảng đường đã tắt máy điện thoại đi, không ai liên lạc được với hắn.

Điều này mới làm cho Chu Chí Tường hoảng hồn. Ông ta lo lắng là Trương Dương có ý khác, nếu không cũng sẽ không lo lắng thấp thỏm như vậy.

Từ Võ và Đường Hiểu Quyên lúc này cũng mang vẻ mặt u ám.

Bọn họ đã sớm biết đến đề tài này, chẳng qua ban đầu chưa từng nghĩ đế là Viện Trung Y sẽ phê duyệt thật, hơn nữa còn phê duyệt một cách nhanh chóng như vậy.

Dù sao lúc trước bọn họ vẫn còn rất nhiều hoài nghi.

Bây giờ thì tốt rồi, một đề tài quan trọng như vậy, dù sao bọn họ cũng không có tên trong danh sách tổ nghiên cứu. Trong tổ cũng chỉ có mấy người, người phụ trách chính là Trương Dương, thành viên có Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo, không hề có tên bọn họ.

Vốn nghĩ rằng sau khi đề tài được phê duyệt thì thêm tên của bọn họ vào tổ nghiên cứu cũng không muộn. Nếu như không được phê duyệt mà có tên trong danh sách tổ nghiên cứu này thì làm người ta xấu hổ chết mất.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, đề tài đã được phê duyệt nhưng bọn họ có được tham gia nghiên cứu hay không thì còn là một ẩn số.

Làm ở trong khoa Nội, còn là Chủ nhiệm khoa Hô Hấp, bọn họ hiểu rõ tầm quan trọng của đề tài này hơn bất cứ ai và cũng thừa hiểu đề tài như thế này sẽ mang lại thu hoạch và vinh quang gì cho bọn họ.

Lúc này trong lòng của bọn chỉ cảm thấy hối hận, chỉ có thể nói bọn họ là khôn quá hóa ngu.

Vương Quốc Hải nhìn mấy người đang buồn rầu, khẽ thở dài, nói:

- Thôi vậy, không cần liên lạc với người khác nữa, hay là để tôi đi đến Hỗ Hải một chuyến.

- Cũng tốt, đã làm phiền anh rồi, Chủ nhiệm Vương. Bất luận thế nào cũng phải mời bằng được Trương Dương về đây, tôi cho anh toàn quyền quyết định.

Chu Chí Tường lập tức gật đầu nói. Không mời được Ngô Hữu Đạo, ông ta cũng chỉ có thể mời Vương Quốc Hải ra mặt.

Ít nhất Vương Quốc Hải cũng có quan hệ rất tốt với Trương Dương và đang duy trì tốt mối quan hệ này, không giống bọn họ, hiện tại đã có chút ngăn cách.

- Tôi sẽ cố hết sức!

Vương Quốc Hải gật đầu, Chu Chí Tường cũng không nói lời thừa, lập tức điều xe cho Vương Quốc Hải đưa ông ta đi Hỗ Hải.

Chỉ cần có thể mời được Trương Dương về thì dù có phải trả cái giá lớn hơn nữa cũng đáng.

Nhìn Chu Chí Tường đang bận rộn, Vương Quốc Hải bất giác lắc lắc đầu. Đã sớm biết rằng Trương Dương đã sớm thể hiện được tài năng thiên phú và thực lực hơn người của hắn, tuyệt đối không thua kém gì chuyên gia danh giá của bất cứ bệnh viện nào.

Một bác sĩ như vậy, sao không tôn trọng ngay từ ban đầu, làm người ta phật ý. Nếu đổi lại là người khác thì cũng không ai chịu nổi.

Đương nhiên, những lời này Vương Quốc Hải không hề nói ra nhưng trong lòng thì rất hiểu.

Cũng đến sau này ông ta mới hiểu những điều này. Lúc trước ông ta cũng không biết nguyên nhân Trương Dương rời bỏ bệnh viện, càng không biết chuyện nhân viên cơ sở của bệnh viện.

……………..

Trong một quán rượu ở Hỗ Hải.

Triệu Cường, Thi Nhan, Vương Lộ đều đang khép nép ngồi trên ghế sô pha, lén lút nhìn Long Phong cách đó không xa.

Long Phong đang đứng trước một cánh cửa sổ lớn sát đất, vẻ mặt tươi cười nhìn Trương Dương. Khi bị các chuyên gia kia đeo bám buộc phải chạy trốn, Trương Dương liền núp ở chỗ này của Long Phong.

Các chuyên gia đều không biết thực ra Trương Dương vẫn còn ở khách sạn.

- Chít chít chít!

Tia Chớp lập tức nhảy lên vai Trương Dương, kia không ngừng kêu. Vô Ảnh thì ghé đầu vào cánh tay Trương Dương, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.

Hôm nay Trương Dương đi tham gia hoạt động, không có cách nào mang theo bọn chúng nên đã để chúng ở chỗ Long Phong.

Hai nhóc con kia cũng tạm thời quen với việc không được ở bên người Trương Dương. Dù sao thì bọn chúng có thể tự chơi đùa với nhau, còn tên người gỗ Long Phong thì nhất định là được tu luyện thoải mái một mình.

Hôm nay, Tia Chớp và Vô Ảnh đã chơi trốn tìm cả ngày.

Tia Chớp bây giờ đã có thực lực nội công tầng thứ ba. Vô Ảnh không có sức chiến đấu sao có thể đùa được với nó, kết quả bị Tia Chớp bắt nạt cho vô cùng thảm.

Vô Ảnh đáng thương không thể đánh lại Tia Chớp được, giọng nó cũng không to bằng Tia Chớp. Trương Dương vừa về đến, Tia Chớp đã kêu lên không ngừng, cho dù Vô Ảnh có muốn kêu chen vào cũng không được.

Còn một điều, cảm ứng tâm linh giữa Vô Ảnh và Trương Dương không mãnh liệt như vậy, không giống như giữa hắn và Tia Chớp. Gần như Tia Chớp nói gì, hắn cũng có thể hiểu được. Điều này càng làm cho Vô Ảnh không thể nói xen vào được, chỉ có thể đáng thương nằm ở đó.

- Vô Ảnh qua đây, lát nữa tao sẽ giúp mày báo thù.

Trương Dương đột nhiên bắt lấy Vô Ảnh, bắt nó thả vào trong tay, cười tủm tỉm nói một câu.

Vô ảnh và Tia Chớp đều sửng sốt, lập tức Vô Ảnh hưng phấn kêu lên, còn Tia Chớp thì ngạc nhiên ra mặt.

- Bắt nạt người ta còn không biết xấu hổ, còn dám nói cười ở đây, phạt mày mấy hôm nay không được ăn đồ ăn vặt.

Trương Dương xoay đầu lại, nói với Tia Chớp. Hắn đều hiểu được ý của Tia Chớp, nhưng nội dung mà nó nói tất nhiên là có lợi cho nó rồi. Tiếc là căn bản nó không thể gạt được Trương Dương.

Tia Chớp dù thông minh nhưng chỉ số thông minh của nó cũng chỉ bằng đứa trẻ con, làm sao có thể qua mặt được người dạn dày kinh nghiệm qua hai kiếp người như Trương Dương được.

Thông qua miêu tả của Tia Chớp và bộ dạng của hai tên nhãi ranh này là hắn hiểu ra mọi chuyện ngay.

Nếu như Vô Ảnh đã phải chịu nhiều ấm ức thì tất nhiên hắn phải giúp Vô Ảnh, như vậy mới công bằng.

- Chúc mừng chủ nhân, độ trung thành của thú cưng Vô Ảnh đã đạt được 76 điểm.

Một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu Trương Dương, Trương Dương hơi sững sờ, trên mặt lập tức tỏ ra vui sướng.

Dáng vẻ của hắn khiến Long Long hơi nghi hoặc nhìn hắn một cái.

Vẫn đang dài cổ đợi hệ thống xuất hiện, rốt cục cũng xuất hiện rồi. Hệ thống này ngang bướng thật, khi muốn nó xuất hiện thì nó không xuất hiện, ngược lại khi không thì lại tự xuất hiện ngay trong đầu.

Ngoài ra Trương Dương cũng không ngờ, hắn chỉ là chủ trì một chính nghĩa nho nhỏ mà cũng có thể gia tăng độ trung thành của thú cưng. Không thể không nói tình cảm của động vật thuần khiết hơn con người rất nhiều.

- Tôi biết rồi, gần đây tôi có thể nhận được nhiệm vụ nào không?

Trương Dương trong lòng thầm nói vài câu. Độ trung thành của Vô Ảnh tăng lên là một chuyện tốt, chỉ thiếu bốn điểm nữa là đạt được 80 điểm. Trương Dương càng hiểu được nhiều hơn về ý tứ mà Vô Ảnh muốn biểu đạt.

Độ trung thành của Tia Chớp bây giờ đã đạt ở ngưỡng 80 điểm.

- Chủ nhân chủ động nhận nhiệm vụ sao?

Một lát sau, giọng nói nữ của hệ thống mới chậm rãi vang lên, dường như còn có vẻ hơi ngạc nhiên.

Điều này làm cho Trương Dương cảm giác hệ thống này không phải đơn giản chỉ là máy móc, khẳng định có chứa trí khôn nhất định, bằng không sẽ không có được phản ứng giống con người như vậy.

Tuy nói như thế nhưng hắn vẫn muốn tiếp nhận nhiệm vụ có thể nhận vì thông qua hệ thống nâng cao thực lực cho mình, không hề giống như việc dùng linh dược, đây cũng là một phương pháp giúp hắn nâng cao thực lực bản thân một cách nhanh chóng.

- Đúng, tôi muốn nhận nhiệm vụ, phải là loại nhiệm vụ có thể nâng cao được giá trị thực lực của bản thân.

Trương Dương lại thầm nói trong lòng, trước mắt hắn lập tức xuất hiện một hình ảnh lập thể, trên tấm màn hình màu xanh trực tiếp hiển thị ra một cột nhiệm vụ.

Ở bên cột nhiệm vụ đã hoàn thành có vài nhóm nhiệm vụ, phần lớn là do hắn tiếp nhận một cách bị động hoặc là hoàn thành được một cách vô tình.

Trước mắt chủ nhân có tất cả hai nhiệm vụ phát sinh có thể tiếp nhận, nhưng nhiệm vụ có thể đạt được giá trị thưởng cho thực lực của chủ nhân thì chỉ có một. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân sẽ được thưởng năm điểm năng lực.

Giọng nữ trong hệ thống lại chậm rãi vang lên. Màn hình lập thể trước mặt Trương Dương, ở cột nhiêm vụ chưa nhận xuất hiện hai danh từ mới.

Hai nhiệm vụ, mức độ khó khan lần lượt là cấp ba và cấp năm. Nhiệm vụ cấp năm còn được đánh dấu bằng màu vàng.

Tên gọi của nhiệm vụ cấp năm là " Cứu lão Kiều". Nếu chỉ nhìn tên thì hình như là một nhiệm vụ cứu người. Nhưng hắn thật sự không biết lão Kiều là ai. Trong ấn tượng cuả hắn thì cũng không có ai mang họ Kiều.

Nhiệm vụ cấp ba đơn giản hơn, có tên là "Trở thành trung tâm trong đám bạn học". Tên nhiệm vụ này cũng rất đơn giản, ý nghĩa cũng dễ hiểu hơn.

Suy nghĩ một lát, Trương Dương mới hỏi:

- Nội dung cụ thể của nhiệm vụ cấp năm "Cứu lão Kiều" là gì?

- Trong vòng mười lăm ngày, ngài sẽ gặp một người nhất định phải cứu, đó chính là lão Kiều. Tạm thời ngài vẫn chưa biết người này, nhưng trong vòng mười lăm ngày, người này sẽ tự xuất hiện trước mặt ngài, chỉ cần trong vòng mười lăm ngày ngài không rời khỏi thành phố là được.

Giọng nữ trong hệ thống giải thích, Trương Dương cau mày hỏi:

- Chỉ có thế, lão Kiều rốt cục là ai, ông ta bị bệnh gì?

- Những điều này tạm thời đều không biết, ngài chỉ có thể nhận nhiệm vụ và chờ đợi nhân vật mấu chốt xuất hiện thì mới có thể biết được.

Giọng nữ nhẹ nhàng nói xong, thông tin về nhiệm vụ này thực sự quá ít ỏi, Trương Dương lại hơi phân vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK