Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

USỞ Trần có thẻ thoát khỏi vòng vây không?” Tống Nhan lầm bẩm, nắm chặt túi hương trong tay, đây là bùa hộ mệnh Sở Trần cho cô, cô hy vọng có thể che chở Sở Trần, thành kính cầu nguyện, mang đến vận may cho Sở Trần.

“Quá đảng, thế nhưng bao vây Trần ca như vậy.” Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn lôi đài: “Sao không có Sư Vương nào nhìn không vừa mắt, gặp chuyện bất bình gầm một tiếng.”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Không ai có thể quản chuyện người khác như vậy.”

Ninh Tử Mặc lẩm bẩm nói: ‘Thực lực của Phó Hạc Lâu này, tuyệt đối ở trên tối, Sở thúc dĩ nhiên có thẻ cùng hắn chiến đấu ngang sức, Sở thủc thật sự còn chưa có bước vào Tiên Thiên sao?”

Ánh mắt Ninh Tử Mặc tràn đầy rung động.

Người ngoài hành nghề xem chính là náo nhiệt, người hiểu rõ thực lực hai bên, giờ phút này đều kinh ngạc thực lực của Sở Trần. Kẻ cả người đàn ông nho nhă vẫn ngồi bên cạnh hội trưởng Cung Thường Hồng, giờ phút này ánh mắt đều theo bản nãng toát ra một tla kinh ngạc.

“Đây thật sự là một hạt giống cây tốt a.” Người đàn ông nho nhã nhịn không được khẽ khen một tiếng.

“Anh thích không? Vậy có muốn hay không…” Cung Thường Hồng hỏi.

“Cũng không cần thiết.” Người đàn ong nho nhã nói: ‘Tất cà chờ Sư Vương tranh bá chấm dứt



sau đó, lại tinh toán sau.

Cung Thường Hồng gật gật đầu, cũng không khỏi lưu ý Sở Trần vài lần.

Hắn rất rõ thân phận người đàn ông nho nhã ngồi ở bên cạnh mình này, có thẻ bị hắn nhìn trúng, tiền đồ của Sở Trần quả thực không thể hạn lượng.

Rầm rầm rầm!

Thân ảnh Phó Hạc Lâu cùng Sờ Trần đồng thời lui về phía sau ba bước, giẫm lên cây trúc, nghe thấy thanh âm cây trúc gãy.

“Khó trách có thế ở Thiền Thành tráo trở, quả thật có chút năng lực.” Khóe miệng Phó Hạc Lâu khẽ nhếch lên: “Ngươi toàn lực ứng phó a, đáng tiếc, ta mới xuất ra bảy phần lực.”

Vừa dứt lời, Phó Hạc Lâu lại một lần nữa xông lên.

Lần này, hắn không kìm chế nữa.

Toàn lực xuất kích.

Cổ tay Sờ Trần lật lên, một tấm bùa xuất hiện ở lòng bàn tay.

Tiểu Ngũ Lôi Phù.

Bùa đánh ra, dán lên sư tử Của Phó Hạc Lâu với tốc độ cực nhanh.

.

Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiểu Ngũ Lôi Phù dựa theo nắm đấm của Sờ Trần, đánh mạnh vào người Phó Hạc Lâu.

Sở Trần một mực sử dụng Cửu Hưởng Quyền, khi thanh âm của Tiểu Ngũ Lồi Phù vang lên, khán

giả trên sân cũng chỉ cho rằng nắm đấm của Sở Trần bộc phát ra thanh âm, ch? cổ đồng từ của Tiếu Âm Kỳ theo bản năng co rụt lại một chút.

“Cuối cùng phải vận dụng thủ đoạn Kỳ Môn a.” Tiếu Âm Kỳ lạnh nhạt nói: “Vị sư tử Triệu gia này, còn ngăn không được Sở Trần.”

Ánh mắt người đàn ông nho nhã trên khán đài nhanh chóng xẹt qua một đạo tinh mang: “Đệ tử Kỳ Môn?”

Người đàn ông nho nhã quả thật có chút bất ngờ.

Từ võ công quyền cước Sở Trần bày ra, người đàn ông nho nhã vốn còn đang suy đoán Sở Trần là đệ tử chính thống đại phái nào, không nghĩ tới, Sở Trần dĩ nhiên đột nhiên thi triền ra một thủ đoạn

Kỳ Môn rất đẹp.

“Nếu Sở Trần là đệ tử Kỳ Môn, như vậy, sư tử Triệu gia chắc chắn thắt bại.”

Người đàn ông nho nhã khẳng định.

Dù sao, công phu quyền cước của đệ tử Kỳ Môn, phải liên hợp với Kỳ Môn thuật của bọn họ, mới có thể phát huy ra lực lương mạnh nhất. Nhưng Sờ Trần vừa rồi chỉ dựa vào công phu quyền cước, cũng đã ngang hàng với Phó Hạc Lâu.

Nếu như nói vừa rồi Phó Hạc Lâu chỉ phát huy ra 7 phần sức chiến đấu, như vậy Sở Trần chỉ phát huy 5 phần.

Một quyền liên tiếp một quyền, Tiểu Ngũ Lôi Phù đánh Phó Hạc

Lâu trong nháy mắt, quyền phong Sở Trần quyết đoán quét tởi.

Một lần đối mặt, Phó Hạc Lâu trực tiếp ngửa mặt ngã xuống.

“Sư phụ!” Đuôi sư tử thấy một màn này, quyết đoán đứng vững thân thể, muốn kéo Phó Hạc Lâu trờ về, nhưng mà, đúng lúc này, thân thể Sở Trần nhảy lên, một cưởc đá đứt một cây trúc trong đó, cây trúc đứt gãy bay ra ngoài, ầm ầm đánh vào trên đuôi sư tử, đuôi sư tử phát ra một tiếng kêu thảm thiết, không có đứng vững, cùng Phó Hạc Lâu rơi xuống đài cao.

Phó Hạc Lâu, bại.

Thân thể Triệu Sơn lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, nắm chặt nắm tay.

Lúc này, bốn phương tám hướng đã vang lên một trận hoan hô cổ vũ.

“Đánh rất hay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK