Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ ở Thiền Thành không chĩ có Sở Trần, đại sư huynh của Cửu Huyền Môn, mà còn có La Vận Đạo Tôn đại danh đại đỉnh, hến nơi nào dám tự nhặn là Đại sư.

“Đại sư thì không dám nhận.”

Trương Vặn Quốc nói nhanh,

‘ “Phu nhân cứ gọi tối là Trương đạo sĩ, hoặc Trương lão đạo cũng được.”

Tô Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đại sư, đi ra ngoài một chuyến, liề trờ nên khiêm tốn a. Nhưng mà, bản lĩnh của ngài tôi biết, nếu ngài không xưng là Đại sư, thì ai dám xưng Đại sư?”

Trương Vận Quốc có một lời trong lòng không biết nên nói hay không.

Khách sạn Hoàng Đình.

Tiền Bộ Thiệu sáng sớm đã hẹn Diệp Thiếu Hoàng vá Vinh Đông.

“Hai chuyện. ’’Tiền Bộ Thiệu đi thảng vào vấn đề: “Thứ nhất,

Điệp Ảnh thất thủ rồi, tối hôm qua I lúc chụp lén Sở Trần bị bắt, nhưng, hắn không có khai ra chúng ta, chỉ là ảnh chụp tối hôQ qua đã bị Sở Trần tiêu hùy.”

“Thật đáng tiếc.” Vinh Đông thờ dải một tiếng: “Từ những bức ảnh trước đó, khả năng theo dõi của Điệp Ảnh chính là hạng nhất, muốn tìm một thám tử tư như vậy cũng không dễ dàng, thật sự là đáng tiếc, Sở Trần kia lại khôn khéo như vậy, ngay cả thám tử tư

cáp bậc như Điệp Ảnh cũng có thể bị hắn phát hiên.”

“Sở Trần ờ Thiền Thành giả vờ ngu SI 5 năm, người này tảm cơ nhất định rất sâu, hơn nữa thực lực còn không kém, có thề phát hiện ra Điện Ảnh cũng bình thưởng.” Diệp Thiếu Hoàng thở dài một hơi, sau khi nếm qua mấy lần thiệt thòi trong tay Sở Trần, Diệp Thiếu Hoảng không dám có một chút xem thường Sờ Trần, chậm rái nởỉ: “Chỉ dựa vào tư liệu trong tay chúng ta nắm giữ về Sờ Trần, muốn đâm hắn một đao vào thời khắc máu chốt cũng không khó, hiện tại chủng ta cứ I chờ thời cơ.”

Vinh Đông nhíu mày: “Cử như vậy chờ? Chẳng phải là tiện nghi cho Sờ Trần sao?”

Ván cược giữa Sở Trần và Tiền

lão gia, không phái lả một thời cơ tốt sao?” Diệp Thiếu Hoàng thân nhiên nói, chỉ cần Tiền thị đứng vửng, khỏng cho cái gọi lả Dược phẩm Bắc Trần một chút cơ hội,

Sở Trần thua ván cược, sỗ chặt vật rời khỏi Thiền Thành. Đến lúc đó, Sờ Trần nếu quỵt nợ, chúng ta sẽ công khai tư liệu trong tay vào một tình huống cụ thẻ, đề cái tên Sở Trần này, người người khỉnh bỉ.”

“Đó lả điều thứ hai tôi muốn nói.” Tiền Bộ Thiệu cười lạnh: “Tống gia cho rằng đã câu kết được với Hạ gia, có thể thâm nhập vảo thị trường Dược Phẩm của Thiền A Thành, quả thực quá ngây thơ, ™ bọn họ tựa hồ đã quên, Hạ gia ờ giới Dược Phẩm Dương Thành có chút thanh danh, nhưng nhiều nám như vậy, bánh ngọt Thiền Thành. Hạ gia cũng gặm không được nửa cái. Lúc này dây, dựa

vào cái gọi là DU’P’C Phẩm Bắc Trần, đã muốn xé rách phòng tuyến của Thiền Thành? Nằm mơ a! Có tin tức truyền đến, hôm nay chính là ngày Dược Phẩm Bắc Trần chính thức treo biển thành lập, Hoàng ca, chúng ta cò nên gửi chút chúc mừng cho bọn họ hay không?”

“Làm vài thứ?” Ánh mắt Vinh Đông sáng lên.

Diệp Thiếu Hoàng trầm ngâm.

Địa vị của Tống gia ở Thiền Thành nay không còn như xưa.

Hạ gia cũng không dễ chọc.

“Đây là bước đầu tiên hai nhà Tống Hạ chính thức đi ra, nếu hôm nay chúng ta gảy sự, chỉ sợ không chiếm được lợi ích.” Diệp Thiếu Hoàng nói: “Nhưng nếu chúng ta không làm gì cả, có thề ngược lại khiến Sở Trần hoài nghi chúng ta đang ấp ủ động tác lớn gì?”

“Hoàng ca tâm tư kín đáo, không bằng nghĩ biện pháp, thêm chút màu sắc cho việc treo biển của Dược Phẩm Bắc Trần?” Ánh mắt Tiền Bộ Thiệu và Vinh Đông đều

là chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK