Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời cũng không thể nói quá mức tuyệt đối.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh nói: “Sáo trúc cũng thuộc loại đấu đàn, chỉ cần Sở Trần thích, hắn dùng bất luận nhạc khí nào cũng có thể, lại nói sỉ nhục gì? Có lẽ, Sở Trần am hiểu nhất, vừa vặn là tiếng sáo.”

Chung Tú Thanh không nói tiếp.

Dù sao, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh vai vế so với cô cao hơn, chẳng qua, ở trong mắt Chung Tú Thanh, Sở Trần chắc chắn thua.

Kết quả của dùng sáo trúc để sỉ nhục đàn tướng quân cầm, đó chính là bị đàn tướng quân hung hăng đánh bại.

“Sở Trần lần này, đúng là làm cho người ta bất ngờ.” Hồ Lập Dũng nói: “Nhưng, căn cứ vào biểu hiện của Sở Trần trong tranh vẽ và thư pháp, tôi tạm thời không kết luận.”

Trương Thạch gật gật đầu, thậm chí mang theo vài phần điệu điệu đùa giỡn nói: “Nếu

như Sở Trần dùng sáo trúc phá đàn tướng quân, như vậy, đây làm sao không phải là một câu chuyện lý thú.”

Chung Tú Thanh khàn khàn bật cười: “Đùa gì thế, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Tôi là người chân thật nói lời thẳng thắn, nếu thật sự là đàn tướng quân đối với sáo trúc, căn bản không cần Bạch Kỳ Thắng ra tay, Bạch gia có tiểu bối tên là Bạch Mộ, chính là người đứng ở đài cao kia, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Sở Trần.”

Điểm này, Chung Tú Thanh rất chắc chắn, tự tin



Ánh mắt của mình, không thể sai được.

Trên đài cao, lông mày Bạch Mộ cũng nhấc lên, lập tức cười nhạo nói: “Vừa rồi tôi đã giới thiệu cho bạn bè khán giả về đàn tướng quân, về phần sáo trúc của Sở Trần, thứ cho tôi mắt vụng về, nhìn không ra cây sáo trúc này có chỗ đặc biệt gì, không bằng mời Sở Trần tự mình giới thiệu đi.”

Thanh âm của Bạch Mộ truyền khắp toàn

trường.

Tống Thu cau mày, giận dữ nói: “Hắn có ý gì? Cố ý muốn sỉ nhục anh rể?”

Hạ Bắc cũng không vui: “Anh Trần thích dùng cái gì thì dùng cái đó, hắn dựa vào cái gì mà xem thường. ”

Đông đảo ánh mắt nhìn về phía cây sáo trúc trong tay Sử Trần.

Bản thân sáo trúc xanh biếc trong suốt, tự nhiên mà thành, chiều dài gần một mét, lúc này, ngón tay Sở Trần di chuyển, sáo trúc xoay tròn giữa năm ngón tay của Sở Trần, lộ ra vài phần khí tức linh động: “Cây sáo trúc này cũng có tên, tên là ‘Sáo Nữ Thần’ do sư phụ của tôi, nữ thần võ thuật cổ Trung Quốc Nam Cung Quân trải qua một giờ khổ cực rèn mà thành, lấy từ bên bờ Tống Hồ cảnh tuyệt đẹp, trong trăm chọn một, nó sẽ là gia bảo của nhà tôi sau này, vô giá.”

Vừa dứt lời, không ít người ở đây nhịn không được nở nụ cười.

Nói một cách dễ hiểu, đây là cây sáo trúc mà sư phụ tôi đã chặt bên hồ và làm nó trong một giờ.

“Tôi đồng ý với cách nói của Sở Trần, thần tiên tỷ tỷ tự tay làm ra cây sáo, tuyệt đối vô giá.”

“Mong chờ sự va chạm giữa ‘Sáo Nữ Thần’ và ‘Đàn Tướng Quân’.”

“Vốn tôi không coi trọng Sở Trần, nhưng

thần tiên tỷ tỷ ra tay, Sở Trần tất thắng.”



Sở Trần lại một lần nữa cảm nhận được địa vị của thần tiên tỷ tỷ trong lòng dân chúng.

Bạch Mộ trầm mặt, không mở miệng nữa, mà là trực tiếp lui sang một bên.

Sáo Nữ Thần va chạm Đàn Tướng Quân.

Bạch Mộ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ đến kết quả.

Bạch Kỳ Thắng ngồi ở trước mặt đàn tướng quân, nhìn Sở Trần, phong độ nhẹ nhàng: “Mời. ”

Sở Trần cũng xua tay: “Bạch tiên sinh mời.”

Hai tay Bạch Kỳ Thắng nhẹ nhàng rơi vào trên dây đàn.

Toàn trường nhất thời an tĩnh lại.

Mặc dù Sở Trần giới thiệu “Sáo Nữ Thần’ mang theo vài phần trêu chọc, thế nhưng, mọi người cũng cảm nhận được sự tự tin

giữa hai hàng lông mày Sở Trần.

Sở Trần vẽ tranh cùng thư pháp đã cho bọn họ ngạc nhiên cực lớn, đa số mọi người đềụ tin tưởng, kĩ năng đàn của Sở Trần, tuyệt đối không kém.

Mọi người lặng lẽ nhìn chăm chú.

Hai tay Bạch Kỳ Thắng dừng trên dây đàn, cảm nhận được năng lượng tràn ngập do đàn tướng quân bộc phát, Bạch Kỳ Thắng có loại cảm giác nhiệt huyết đã lâu không gặp.

“Bắt đầu đi.” Bạch Kỳ Thắng nhìn Sở Trần.

Làm tiền bối, hắn tự nhiên có phong độ tiền bối, để cho Sở Trần ra tay trước.

Sở Trần tung sáo nữ thần trong tay lên, nhẹ nhàng rơi xuống bên môi.

Chớp nhoáng thổi.

Cùng với tiếng sáo du dương, giống như núi cao nước chảy, quanh quẩn bên tai.

“Đây là bài hát gì?”

“Có đại thần phổ biến một chút hay không.”

“Cảm giác không có gì đặc biệt a, xem ra kĩ năng đàn của Sở Trần thật sự chỉ cỏ thể nói là bình thường.”

Bạch Mộ nhìn chằm chằm Sở Trần, cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK