Hoàng Giang Hồng nhìn sang.
Chẳng qua giờ phút này, Hoàng Giang Hồng đã cỏ không ít tự tin.
“Kiều y sư nhất định có thể trị khỏi bệnh.”
Diệp Yên tràn đầy tự tin.
Sự chú ý của Kiều Thương Sinhrơi vào cái chân bị thương của Hoàng Ngọc Hằng, vẻ mặt của ông ta thay đổi từ ngạc nhiên rồi dần dần bình tĩnh, tuy nhiên, một lúc sau, vẻ mặt cùa Kiều Thương Sinhđã trở nên nghiêm túc.
“Tiền bối.”
Hoàng Ngọc Hằng cũng đã chú ý tới vẻ mặt của Kiều Thương Sinh, lúc này không khỏi cảm thấy bất an, hắn thận trọng hỏi: “Chân của tôi bị thương, thế nào?”
“Đưa tay cho ta.”
Kiều Thương Sinh ra hiệu Hoàng Ngọc Hằng duỗi tay ra để bắt mạch của Hoàng Ngọc Hằng.
“Kiều y sư, có cách nào để chữa lành chân cho Ngọc Hằng không?”
Hoàng Vũnhịn không được hỏi.
“Có thể trị khỏi.”
Kiều Thương Sinh nhắm mắt kiểm tra mạch.
Ánh mắt mấy người trong phòng không khỏi sáng lên.
Có thể trị khỏi! Nó giống như một liều thuốc trợ tim đánh vào trong lòng của mấy người.
Không hổ danh là trưởng lão của Dược Cốc.
Hoàng Ngọc Hằngphấn chấn, như muốn hét lên.
Chân của hắn có thể được chữa khỏi!
Đối với Hoàng Ngọc Hằng, đây chắc chắn là bình minh của cuộc đời.
Nếu mất đi đôi chân, hắn thà chết còn hơn.
“Cho ta ngồi xe lăn cả đời?”
Hoàng Ngọc Hằng nghĩ đếnlời nóiSỞ Trần, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Chờ đến khi chân lành lại, hắn sẽ dùng hết sức để đemSỞ Trầnbăm
thây vạn đoạn.
Hoàng Ngọc Hằng kìm nén sự kích động trong lòng.
Trưởng lão Dược Cốcđã nói có thể trị khỏi, thì chắc chắn được trị khỏi.
Diệp Yên cuối cùng cũng buông ra tảng đá trong lòng, vô thức chạm vào bụng cô, trên mặt nở một nụ cười.
Một lúc sau, Kiều Thương Sinh buông tay và đứng lên.
‘Tiền bối.”
Diệp Yên lập tức đi lên.
Kiều Thương Sinh nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Hằng, “Ai lả người đả thương cậu?”
“Sờ Trần!
n
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK