Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hạo Trúc gật đầu.

Thiên Bối lão nhân hít sâu một hơi, hạ thấp thanh âm: “Bốn phương tám hướng đều là đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên, bọn họ phong kín khu vực này, cơ hội duy nhất con chạy trốn, là một cánh cửa ánh sáng kia…”

“Bối lão, không cần nói nữa, con cùng cha sóng vai tác chiến.” Sở Hạo Trúc rút ra nhuyễn kiếm ở bên hông, kiếm quang như nước mùa thu.

Thiên Bối lão nhân nóng nảy: “Ta không muốn con gái ta trờ thành góa phụ.”

Sở Hạo Trúc mỉm cười: “Lý do của con nhiều hơn người một chút, con không muốn vợ con không có cha, không muốn để cho hài tử con con không có ông ngoại.”

Thiên Bối lão nhân không cách nào thuyết phục Sở Hạo Trúc.

Nhiều nám như vậy, ông cũng rõ ràng tính tình Sở Hạo Trúc.

Thiên Bối lão nhân không có con trai, con gái không giỏi võ học, cả đời học tập của ông đều truyền thụ cho Sở Hạo Trúc.

Hiện giờ thực lực của Sở Hạo Trúc không hề thua kém ông chút nào.

Thế nhưng, thế nhưng đối phương có 36 đặc phái viên Thiên Cương.

Thiên Bối lão nhân cắn răng, kiên trì.

Bên cạnh thỉnh thoảng có người ngã xuống.

Hốc mắt Thiên Bối lão nhân đỏ lên.

Ông cũng không cỏ cách nào.

Từ Kính Thọ vuốt râu trắng của mình, cười ha ha: “Cần gì phải khổ sỏ’ giãy dụa? Chỉ ựa vào các ngươi, căn bản không có tư cách tranh phong với Từ thị Thiên Ngoại Thiên.”

Bốn phương tám hướng, đều là âm thanh giết chóc.

Đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên, thậm chí còn không hoàn toàn tham gia vào chiến đấu, còn có một bộ phận chỉ đứng ở một bên, thưởng thức màn biểu diễn này.

Võ giả đảo vỏ sò lần lượt ngã xuống.

Bốn tông võ giả cũng đều thương vong lớn.

Dần dần, chỉ còn lại ba chỗ, còn miễn cưỡng chống đỡ.

Một chỗ là Trạm Đông Sơn cùng Mộ Dung Thần Hồng cùng mấy người liên thủ bố trí phòng ngự.

Một chỗ là mạch chủ Cửu Huyền bày trận phòng thủ.

Chỗ cuối cùng là Thiên Bối lão nhân cùng Sở Hạo Trúc hình thành lá chắn phòng ngự mạnh nhất, cũng chỉ có hai người này liên thủ, mới thỉnh thoảng tạo thành thương vong cho Thiên Ngoại Thiên.

“Kính Thọ thúc.” Một người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh Từ Kính Thọ, thần sẳc mang theo nụ cười thoải mái.

Từ Lam, 36 đặc phái viên Thiên Cương, đứng thử ba.

“Từ Lam, lão gia hỏa kia, ngươi cũng đừng đế hắn chết quá dễ dàng.” Từ Kính Thọ chỉ vào Thiên Bối lão nhân, chậm rãi nói: “Tộc Từ thị hơn một ngàn nám nghẹn khuất, tuyệt đối không thể để cho tộc Bối thị quá mức dễ dàng trả nợ, ta muốn cho hắn chịu hình phạt thống khổ nhất thế gian.”

Nghe vậy, khuôn mặt Từ Lam mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn nhìn qua hiện ra vài phần lạnh lẽo, móng tay mười

ngón bén nhọn, khóe miệng lau qua một tia cười cong: “Kính Thọ thúc yên tâm, đây vừa vặn là ta am hiểu nhất.”

Ánh mắt Từ Lam nhìn về phía Thiên Bối lão nhân, khóe miệng nhướng lên thẩm thấu ra băng hàn vô cùng lãnh ý, hắn lấy ra trường cung phía sau, mũi tên sắc bén dựng lên, nhẹ nhàng kéo đầy cung tiễn.

Từ Kính Thọ nhìn về phía Thiên Bối lão nhân.

Ồng ta đối với tiễn thuật của Từ Lam có tín nhiệm gần như mù quáng, ông ta tin tường, một mũi tên này của Từ Lam, tuyệt đối một trám phần tràm sẽ rơi vào trên người Thiên Bối lão nhân.

Bên kia, cũng có một đặc phái viên Thiên Cương của Thiên

Ngoại Thiên, cong trường cung, chỉ về phía Trạm Đông Sơn…

Theo đặc phái viên Thiên Cương của Thiên Ngoại Thiên thấy, người duy nhất trong toàn trường có thể tạo ra chút phiền toái cho bọn họ, chỉ có ba người, Thiên Bối lão nhân, Sở Hạo Trúc cùng với Trạm Đông Sơn.

Vèo!

Mũi tên sắc nhọn phá không!

Tiễn của Từ Lam dẫn đầu bay ra, như ở trên không trung chợt xẹt qua một đạo thiểm điện.

Thế mãnh liệt vô cùng.

Hắn nắm lấy thời cơ thật tài tình, vừa vặn là trong nháy mắt Thiên Bối lão nhân xuất chiêu ngán cản công kích, Thiên Bối lão nhân muốn thu cũng không thu lại được.

Mũi tên của Từ Lam, quá nhanh.

Ngay lập tức, một tay đẩy Thiên Bối lão nhân ra, mũi tên sắc bén thấu xương, đâm vào bả vai Sở Hạo Trúc.

“Sở Trúc!” Thiên Bối lão nhân trợn mắt muốn nứt ra, cả

người run rầy nhẹ, điên cuồng vung rìu trong tay lên.

Ông rất rõ ràng, loại thời khắc này, Sở Hạo Trúc một khi bị thương, vậy có ý nghĩa gì.

Các đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên, sẽ không bỏ qua loại cơ hội thừa thắng xông lên, đuổi cùng giết tuyệt.

Thiên Bối lão nhân phát cuồng bảo vệ Sở Hạo Trúc.

Mũi tên bên kia cũng xuyên qua bầu trời dài chỉ về phía Trạm Đông Sơn…

Dư quang khỏe mắt vừa rồi của Mộ Dung Thần Hồng cũng thoáng nhìn thấy một mũi tên mà Sở Hạo Trúc vì Thiên Bối lão nhân đỡ được, trong nháy mắt này, Mộ Dung Thần Hồng đột nhiên cắn răng, dứt khoát lựa chọn, bộc phát ra một cỗ sức mạnh, hung háng đẩy Trạm Đồng Sơn ra.

Mũi tên nhọn thế tới mãnh liệt cơ hồ muốn xuyên thấu thân thể Mộ Dung Thần Hồng, trong nháy mắt này, thân thề Mộ Dung Thần Hồng bị thuận thế bay cao cao về phía sau.

Thế tiễn của một mũi tên này, quá mức đáng sợ.

Mộ Dung Thần Hồng không có thực lực như sỏ’ Hạo Trúc, cán bản không thể chịu được.

Người còn đang ở giữa không trung, máu tươi liền như suối trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK