Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Các thành viên cục đặc chiến ở đây cảm giác trong đầu có đạn pháo nổ tung, tất cả đều ngỡ ngàng.

Hành động ‘cấm địa’ do một mình Sở Trần chủ đạo!

Như vậy, Sở Trần là…

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp động lòng người của Giang Ánh Đào mở to tròn trịa, trong đầu vô số hình ảnh hiện lên.

Một giây sau, hai má Giang Ánh Đào đỏ lên, có loại cảm giác xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

Cô gần như chắc chắn.

Sở Trần, chính là ‘Điếu Giả’!

Mấy ngày nay, cô cũng không chỉ một lần tôn xưng Sở Trần là tiền bốl ‘Điếu Giả’, lại ở trước mặt Sở Trần miêu tả thần bí Thiên Võng Điện…

Không biết, Sở Trần chính là ‘Điếu Giả’.

Điều này …

Giang Ánh Đào nhịn không được trừng mắt nhìn Sở Trần một cái, tên này che dấu quá kĩ

Khi lấy thân phận ‘Điếu Giả’ cùng cô liên lạc, tên này nhất định là đang cười trộm đi.

Giang Ánh Đào càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ.

Bên kia, Dương ôn Hổ cả người giống như pho tượng không nhúc nhích.

Sở Trần là ‘Điếu Giả’?

Dương ôn Hổ có cảm giác lạnh thấu tim.

Thân thể không tự chủ được run rẩy.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, mình suýt nữa còng tay khóa ‘Điếu Gia’…

Sắc mặt Dương ôn Hổ trực tiếp trở nên trắng bệch.



Vạn Băng Sơn cũng có mặt tại hiện trường, lúc này, cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.

Giờ phút này, trên mạng cũng bàn tán sôi nổi.

Cư dân mạng bình thường tuy rằng không biết Sở Khai Bình đang chỉ đến tầng thân phận ‘Điếu Giả’ này của Sở Trần, nhưng mà, ‘Hành động cấm địa” bọn họ đều biết, sáng nay vừa mới tuyên bố, mấy thế lực lính đánh thuê đến từ nước ngoài ý đồ làm loạn ở Thiền Thành, bị một hồi hành động cấm địa như sấm sét quét sạch.

Mà Sở Trần lại chủ đạo trận ‘Hành động cấm địa’ này!

“Sở Trần không chỉ là con cháu hào môn, mà còn là một thành viên của tổ hành động đặc biệt Trung Quốc, trời ạ, chồng!”

“Giả mạo chứng minh thư, chỉ là vì thuận tiện hành động mà thôi, người khác vốn không muốn bày ra, nhưng đối phương hùng hổ bức người a.”

“Đêm nay những người muốn xem trò cười của Sở Trần, hiện tại phỏng chừng đều đứng ngồi không yên đi.”

Hội trường, Diệp Yên thần sắc tái nhợt, thân hình lảo đảo một chút.

Trong con ngươi của cô bắt đầu khởi động không cam lòng, nhưng không thể làm gì được, một lát sau, xoay người rời đi.

Đám người Tiền lão gia cũng lập tức xám xịt chạy trốn khỏi hiện trường, chật vật không chịu nổi.

Dương Thành, trên đường.

Chị em Liễu gia đang chạy tới khách sạn Hoa Đằng.

“Dừng lại bên lề đi.” Liễu Mạn Mạn đột nhiên mở miệng.

Con ngươi Liễu Thiên Thiên cũng vô cùng phức tạp: “Chị, chúng ta còn cần phải đi qua sao?”

Liễu Mạn Mạn lắc đầu, vẻ mặt cũng không bình tĩnh.

Ai có thể nghĩ đến, thân phận phía sau của Sở Trần lại hiển hách như vậy.

“Đêm nay, không ai dám động đến Sở Trần.” Liễu Mạn Mạn nói: “Mặc dù anh ta cự tuyệt danh hiệu sứ giả văn hóa Trung Quốc, hào quang trên người anh ta, không giảm mà ngược lại còn tăng.”

“Chị, chị nói… sau khi thân phận Sở Trần bị bại lộ, anh ta còn có thể dạy chị tuyệt kỹ Song Tiên Nhập Thần không?”

Liễu Mạn Mạn ngẩn ra, thật lâu sau, không trả lời, xua tay bảo tài xế quay đầu trở về.

Bạch gia.

“Nhanh! Bảo tất cả sát thủ đi tới khách sạn Hoa Đằng đều rút lui!” Bạch gia chủ rống to, trán ông ta đầy mồ hôi lạnh.

Bỏ qua đế quốc thương nghiệp phía sau Sở Trần không đề cập tới, mấy chữ tổ hành động đặc biệt của Trung Quốc cho dù cho ông ta lá gan to lớn, cũng không dám lại ám sát Sở Trần.

Sắc mặt Bạch Mộ cũng tái nhợt, còn cầm điện thoại: “Cha, mạng ngầm có video mới, người thần bí tay cầm Thiên Cơ Huyền Đồ kia, đêm nay muốn lấy tính mạng Sở Trần.”

“Ai muốn lấy thì đi lấy, Bạch gia chúng ta không lấy nước đục này!” Bạch gia chủ nổi giận gầm lên: “Cỏ nghe thấy không? Ngươi

chỉ biết chơi điện thoại cả ngày?”

Hội trường, Sở Trần nắm tay Tống Nhan đi xuống đài cao, hàng đầu tiên ngồi là đám người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, ánh mắt Sở Trần mang theo áy náy: “Lão gia tử, thật xin lỗi, tối nay làm cho ngài thất vọng.”

Danh hiệu sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc này của Sở Trần, ở một mức độ lớn là Hoàng Phủ Nguyên Cảnh thúc đẩy, chỉ là, từ lựa chọn đầu tiên của Cốc An Quốc, Sở Trần sẽ không tiếp nhận huy chương danh hiệu này nữa.

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cười ha ha, đứng

lên, nhìn Sở Trần, ông ta đã rất coi trọng Sở Trần, nhưng Sở Trần với trong tưởng tượng của ông ưu tú hơn nhiều.

“Không sao, cho dù ngươi không phải sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc, nhưng trong lòng mấy lão gia hỏa chúng ta, ngươi so với bất kỳ sứ giả nào còn lại ưu tú hơn.”



“Tống tiểu thư, cô có được một người rất chồng tốt!” Có người ở một bên trêu chọc một tiếng.

Khuôn mặt Tống Nhan có chút cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười.

Sở Trần chú ý tới vẻ mặt Tống Nhan, nghĩ đến lời vừa rồi Sở Khai Bình nói, Sở Trần khẽ cười, nắm chặt tay Tống Nhan một chút, nhìn Tống Nhan, nháy mắt mấy cái: “Anh và nhị thúc sau Sư Vương tranh bá toàn quốc mớl nhận ra.”

Tống Nhan ngẩn ra, lập tức sắc mặt đỏ lên: “Anh giải thích với em ta cái này làm gì, em cũng không để ý.”

Vừa rồi Sở Khai Bình nói Sở Trần bởi vi nhiệm vụ mà làm giả chứng minh thư, trong lòng Tống Nhan quả thật có một tia khúc mắc, nếu như như Sở Khai Bình nói, Sở Trần thật sự ngay từ đầu đã cố ý tiếp cận Tống gia, hơn nữa chỉ là vì nhiệm vụ của anh, trong lòng Tống Nhan, tự nhiên sẽ có không vui.

Nhưng cô không nghĩ tới, Sở Trần dĩ nhiên nhìn ra, còn nói một câu như vậy.

Tống Nhan xấu hổ hất tay Sở Trần ra, đi tới bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn.

Sở Trần cũng đl tới.

Thần sắc mấy người Tống gia đều vô cùng phức tạp nhìn Sở Trần.

Một lúc lâu sau, Sở Trần nghi hoặc nhìn Tống Thu: “Tiểu Thu, cậu không phải là không nhận anh rể là tôi chứ. ”

Tống Thu sửng sốt, chợt lộ vẻ vui mừng, hô to mọt tiếng: “Anh rể!”

Khuôn mặt Sở Trần mỉm cười, nhìn về phía Tống Trường Thanh: “Lão gia tử, thật sự xin lỗi, cháu cũng không phải cố ý giấu diếm thân phận.” ‘

“Không cần nhiều lời, chỉ cần cháu đối đãi thật lòng với Nhan Nhan, mặc kệ thân phận của cháu là gì, cháu đều là con rể Tống gia.” Tống Trường Thanh mỉm cười mở miệng.

Sở Trần gật đầu.

“Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong tiệc rượu rồi.” Tô Khải Minh đi tới.

“Sở thiếu chỉ sợ không có thời gian ăn.” Một thanh âm truyền đến.

Giang Ánh Đào đi tới.

Nhìn thân thể thướt tha mê người này, thần sắc Sở Trần cũng có một tia xấu hổ, anh cũng không nghĩ tới nhị thúc lại công khai thân phận của anh như vậy.

Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần thật sâu, sau đó nói: “Đã tra được vị trí của Thiên Cơ Huyền Đồ, vì tránh cho đêm dài lắm mộng, tôi đề nghị lập tức hành động.”

Đồng tử Sở Trần đột nhiên co rụt lại, chợt quay đầu lại, nhìn mấy người Tống Nhan, ánh mắt toát ra áy náy.

“Sở Trần, con có việc thì đi đi, về nhà sớm một chút.” Tô Nguyệt Nhàn vội vàng nói.

Giang Ánh Đào và Sở Trần sóng vai sải bước rời khỏi khách sạn Hoa Đằng.

Bên trong xe.

Con ngươi Giang Ánh Đào vẫn nhìn chằm chằm Sở Trần.

Sở Trần có chút không được tự nhiên, một lúc lâu sau, thật cẩn thận hô một tiếng: “Cô Đào.”

“Không, tôi không dám làm điều đó, anh gọi tôi là tiểu Đào đi.” Giang Ánh Đào sâu kín nói: “Tiền bối ‘Điếu Giả’.”

Sở Trần ho khan vài cái, sau đó chuyển đề tài: “Ách…Thiên Cơ Huyền Đồ ở nơi nào?”

Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần một cái, cũng không có nhắc lại chuyện về thân phận Sở Trần, ngược lại nghiêm nghị mở miệng nói: “Sau khi tập trung mục tiêu Hoàng gia, tôi cùng Tĩnh Nhi 24 giờ không gián đoạn giám sát Hoàng gia, tối nay Tiền lão gia tử làm khó dễ khiến anh em Hoàng gia lộ ra chân tướng.”

Giang Ánh Đào lấy điện thoại di động ra, mở mạng ngầm ra, đưa cho Sở Trần xem: “Đây là video anh em Hoàng gia vừa mới đăng tải, bọn họ muốn nhân lúc còn hot, thừa dịp Tiền thị làm khó dễ, khiến anh đêm nay triệt để đặt mình vào chỗ chết, tin tức Tĩnh Nhi đưa tới, Thiên Cơ Huyền Đồ, ngay tại Hoàng gia,

tổ đột kích 9 đã ở ngoài Hoàng gia chờ lệnh.”



Sở Trần gật đầu.

Hoàng gia.

Ân oán giữa anh và Hoàng gia, đêm nay cũng nên triệt để chấm dứt.

Bóng đêm như mãnh thú, Hoàng gia, trong phòng, không khí lạnh như băng yên tĩnh.

Hai anh em Hoàng Dương và Hoàng Vũ ngôi đối diện nhau, nội tâm lạnh như băng.

Sau khi bọn họ quay xong video, tải video lên, vốn tràn đầy chờ mong, lại không ngờ, sự tình lại đảo ngược.

“Ai có thể ngờ được, sau lưng vị con rể Tống gia này, lại là đế quốc thương nghiệp khổng lồ như thế.” Hoàng Dương cảm giác nội tâm mình nặng nề đến cực hạn, đồng thời cũng có khủng hoảng vô tận lan tràn trong lòng.

“Từ khi hắn có thể dễ dàng để Ninh gia hỗ trợ, chúng ta sớm nên nghĩ đến, thân phận của hắn không tầm thường…” Khuôn mặt Hoàng Vũ cay đắng, hắn rất rõ, qua đêm nay, bọn họ cùng Sở Trần đã không thuộc cùng một cấp độ, đừng nói đối phó Sở Trần, bọn họ ngay cả tư cách bị Sở Trần nhìn thẳng cũng không có. về phần vì Thiên Cơ Huyền Đồ đi giết Sở Trần, có lẽ còn có thể có người bí quá hóa liều, nhưng đêm nay thân phận Sở Trần bị bại lộ, đủ để cho người chín thành lui tâm tư kia.

“Em hai.” Hoàng Dương đột nhiên đứng lên: “Video tối nay ghi lại vội vàng, em nói xem có ai nhìn ra cái gì không, tìm tới cửa…”

“Không đời nào.” Hoàng Vũ vẻ mặt chắc chắn, trầm giọng mở miệng nói: “Chỗ đặt Thiên Cơ Huyền Đồ, ngay cả Hoàng gia chúng ta cũng không có mấy người biết, người ngoài càng không có khả năng nhìn ra.”

Một chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa Hoàng gia.

Sở Trần xuống xe.

Trước mặt một người đàn ông cất bước đi tới, kính lễ với Sở Trần: “Sở đội!”

Sở Trần sửng sốt một chút.

Anh nhận ra người đàn ông này, tổ trưởng tổ đột kích tổ 9 cục đặc chiến, Tiếu Phong.

Hành động ‘cấm địa’ tối hôm qua, Tiếu Phong suất lĩnh trong đó tổ 9 tổ đột kích là quân chủ lực, Sở Trần đối với vị đội trưởng Tiếu Phong này ấn tượng cũng rất sâu.

“Đối với thành viên cục đặc chiến của chúng ta mà nói, Điện Thiên Võng là bộ phận cực

kỳ thần bí, chúng tôi cũng không biết chức vị cụ thể của mọi người, cho nên bình thường đều gọi là đội trưởng.” Giang Ánh Đào nhìn ra nghi hoặc của Sở Trần.

Sở Trần nhìn Giang Ánh Đào một cái…

Vậy, sao cô không gọi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK