Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta luôn tin rằng cô gải kia nhất định sẽ quay lại nơi mà bọn họ đã gặp nhau.

Đương nhiên, Ninh Gỉa không thề trơ mắt đứng nhìn thiên kiêu chi tử được đặt nhiều hy vọng này đánh mất mình như vậy, nhưng sau khi thử mọi cách, Ninh Từ Mặc vẫn không hề lay động.

Cuối cùng, gia chủ Ninh Gia đã

“Trên thực tế, mặc dù Ninh Gia gia chù sinh khi, thế nhưng vẫn để cho Ninh Tử Mặc lưu lại đường lui.”

Sở Trần nói, “Chỉ cần Ninh Tử Mặc thua một trận, cậu ẳy sẽ có thể trờ về Ninh Gia. Cho nên. vì cậu đã không thể thuyết phục Ninh Tử Mặc chủ động nhận thua, chỉ có thể nghĩ trăm phương ngàn kế, tìm người đánh bại Ninh Tử Mặc.”

“Đúng!”

Ninh Tử Châu hít một hơi thật sâu, chuyện này, hắn vẫn đang làm, mỗi ngày đều khát vọng đại ca có thể về nhà, thế nhưng, đã năm năm lẻ chỉn tháng trôi qua, hắn còn không có trông thấy hi vọng đại ca có thể về nhà.

Sau khi kể chuyện này cho Sở

Trản xong, Ninh Tử Châu cảm thấy thờ phào nhẹ nhõm.

Ngày thường, người trong nhà họ Ninh nếụ biết chuyện cũng không dám nhắc tới.

Trong lòng Ninh Tử Châu cảm thấy quá khó chịu.

Sờ Trần trầm tư một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Châu, “Cậu thật sự muốn Ninh Từ Mặc về nhà sao? Phải biết, anh ta từng là người đứng đầu Thiên Nam thập đại thiếu gia, hiện tại, Thiên Nam thập thiếụ gia, không ai dám xưng đứng đẩu, nếu Ninh Tử Mặc về nhà, cậu khôn sợ, vầng hào quang của cậu sẽ bị hắn che lấp hoàn toàn.”

“Tôi không quan tâm.”

Ninh Tử Châu nói, “Chỉ cần dại

ca có thể trở về, một nhà chúng ta đoàn tụ, ta coi như cái hư danh Thiên Nam thập thiếu gia, cũng sẽ không còn quan trọng nữa.”

Sở Trần nhìn Ninh Tử Châu đầy tán thưởng, hắn có thể nhìn ra, Ninh Tử Châu thực sự muốn anh trai của mình về nhà.

“Cậu có bao giờ nghĩ đến việc … Ninh Tử Mặc, anh ta không muốn quay về nhà. Nếu anh ta biết cậu tìm người đánh bại anh ta, quay về tránh cứ cậu thỉ sao?”

Ninh Tử Châu khẽ giật mình.

Hồi lâu, ánh mắt Ninh Tử Châu kiên định, “Tôi mặc kệ, chỉ cần đại ca có thể trở về nhà, không cỏn chin đắm xuống dưới, coi như anh ấy có trách tôi, tôi cũng nhận.”

“Vĩnh Dạ, đối với Ninh Từ Mặc mà nói, cũng rắt đặc biệt nha.”

Sờ Trần cảm thán một tiếng, “Đối vởi cậu, hẳn là đang tự chìm đắm bản thân. Nhưng mà, có lẽ đối với chính hắn mà nói, hắn đang chờ đơi. chờ dơi.”

Nội tâm Ninh Tử Châu chấn động mãnh liệt.

“Năm năm chín tháng trôi qua, nếu cô ấy còn xuất hiện, cô ta sẽ một mực nhìn đại ca điên cuồng trầm luân ngày này qua ngày khảc như thế sao?”

Ninh Tử Châu lau nước mắt, “Tõi không quan tâm đại ca là vì lý do gì, tóm lại, cách làm cùa anh ấy là cục đoan, tỏĩ khỏng thể cứ nhìn anh ấy cứ mãi tiếp tục như thế này, nếu không có ai danh bại ahh ấy, anh ấy định sống quãng đời cô độc còn lại trong Vĩnh Dạ sao?”

‘Tôi hiểu ý của cậu, mà lại cậu nói cũng đúng, mặc kệ Ninh Tử Mặc xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn dùng phương pháp này, chính là quá đẻ tâm vào chuyện vụn vặt.”

Sở Trần nói, “Cậu dự định thời gian đi, ta cùng hẩn trao dổi một chút.”

“Vậy thì thứ sáu đi.”

Ninh Tử Châu thốt ra, “Tôi đã điều tra, tuần này không có người khiêu chiến đại ca.”

“Được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK