“Nói thật ra, năng lượng của Sở Trần vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta.”
Tống Trường Thành cảm thán một tiếng, “Mấy ngày nay, ta có lúc không khỏi nghĩ, Tống Gia tòa miếu nhỏ của chúng ta làm sao có thể dung nạp được đại thần nhưSỞ Trần.Nếu một ngày Sở Trầnmuốn bãi bỏ cái danh xưngở rể này, chúng ta cũng không thể lảm cậu ta khó xử.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tống Nhan đột nhiên tái nhợt.
“Nhan Nhan, ý ông nội, sẽ có một ngày, Sở Trần muốn đem con cưới hỏi đàng hoàng, mà không phải dùng thân phận ử rể, tiếp tục lưu lại Tống Gia.”
Tô Nguyệt thấy thần thái Tống Nhan có chút khác biệt, vội vàng giải thích.
Tống Nhan trong mắt chợt lóe một tia sáng, lẩm bẩm nói: “Anh ta biết sao?”
“Nói đến, cũng là cha có lỗi với con.”
Vẻ mặt Tống Thiên Dương thoáng hiện lên một tia áy náy, “Lúc trước không chỉ vội vàng kết hôn lúc con còn đang di học, hơn nữa còn vội vàng tồ chức hôn lễ…”
“Cha, đừng nói, lúc đó là con dồng ý.”
Tống Nhan vội vàng mở miệng, “Trương đạo trường cũng nói, nếu như không có Sờ Trần ở rể, Tống Gia mấy năm này cãn bản sống không nổi. Hơn nữa, cha vừa rồi không phải đã nói,Sở Trần .. bảy giờ không
phải rất tốt sao?’
sắc mặt Tống Nhan đỏ bừng.
Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://Tamlinh247.com/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}