Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với thủ đoạn kỳ môn của Sờ Trần, Tống Thu vừa sùng bái vừa khao khát, đáng tiếc mình học

không du’P’c.

“Ý của Sở thúc là… biến toàn bộ Tống gia thành nhà tù, để cho lính đánh thuê Hắc Liêm tự chui vào lưới?” Ninh Tử Mặc căn cứ theo ý nghĩa đen lý giải, ánh mắt toát ra chờ mong, dù sao, hắn tự mình trải qua Quan Tâm Trận của Sờ Trần, biết sự huyền diệu của Kỳ Môn trận pháp.

“Cũng có thể nói như vậy.” Sờ Trần ngẩng đầu đảo qua:

“Nhưng, phạm vl Tống gia quá lớn, phải chuẩn bị không ít tài liệu, bố trí một chút.”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc có chút bối rối: “Làm cho Tống gia biến thành nhà tù?”

“Hắc, Hoàng Phủ thúc, thúc chờ xem kịch hay là được rồi.” Tông Thu đối vởi lời nói của Sở Trần là

không hề giữ lại tin tưởng.

“Tiểu Thu, lái xe tới đây, tôi cùng cậu đển quán nhỏ Tinh La chuẩn bị tài liệu.”SỜ Trần nói: “Tiều Mặc, Hoàng Phủ thúc, các người ở tại chỗ này, phòng ngừa ngoài ý muốn.” Dừng một chút, Sở Trần sau đó trầm giọng nói: “Còn nữa, thông báo cho mọi người, không nên đi lại, ở trong phòng không được mở cửa sổ. Không cần nói cho bọn họ biết chuyện linh đánh thuê Hắc Liêm, chỉ cần nói là chuyện hôm nay Tiểu Thu gặp phải tập kích, cảnh sát bố trí một cuộc diễn tập ờ Tống gia.”



Mỗi người hành động.

Nửa giờ sau, Sờ Trần đứng ở cửa quán nhỏ Tinh La, nhìn cửa lớn khóa chặt, có loại cảm giác buồn bã như mất mát, nửa hồi, phục hồi tinh thần lại, mở cửa,

nhỉn thoáng qua một đống sách bày bên cạnh, lần đầu tiên nhln thấy Tiểu Vô ưu, Tiểu Vô ưu chính là ở trong đống sách chui ra.

Hiện tại hẳn là đến Cửu Huyền Môn rồi.

Sở Trần tự nhủ, sau khi đi vào, vẽ không It bùa cùng với chuẩn bị không ít tài liệu bố trí trận pháp muốn dùng sau đó, rời khỏi quán nhỏ Tinh La.

Trở lại Tống gia.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc thấy trong tay Sờ Trần cầm các loại bùa, tròng mắt đều sắp lồi ra: “Liền dùng những thứ này… đối phó với lính đánh thuê Hắc Liêm?”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc có cảm giác khó tin.

“Hoàng Phủ thúc, cháu không phải nói sao, chúng ta liền chờ xem kịch hay.” Tống Thu cười mở miệng.

Sờ Trần đi một vòng quanh tường vây Tống gia, đêm nay bảo vệ trực ban cũng đặc biệt nghỉ phép trở về nghỉ ngơi.

Bên ngoài có đèn xe bật sáng.

Sở Trần ngẳng đầu nhìn qua, dĩ nhiên là Giang Ánh Đào cùng Tư Đồ Tĩnh.

Ánh mắt Tống Thu dừng lại trên người Giang Ánh Đào trong nháy mắt, trực tiếp hóa đá, ánh mắt mờ to, trái tim không tự chủ càng tăng thêm.

Người phụ nữ này quá quyến rũ. Váy màu tím phác họa dáng



người hoàn mỹ, một nụ cười đều hồn xiêu phách lạc.

“Cô Đào, sao cô lại tới đây.” Sờ Trần mỉm cười nghênh đón.

Giang Ánh Đào ngẩng đầu đảo qua bốn phía: “Tôi không đến làm sao biết anh có được hay không.”

“Tối nay cô liền biết.”

Tống Thu phục hồi tinh thần lại, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Sờ Trần.

Từ cuộc đối thoại của hai người, Tống Thu hiểu.

Khó trách anh rể không cho người khác đi ra đi lại, khẳng định là sợ bị bắt gặp…

A, đàn ông.

Có một chòi nghỉ mát bên hồ Tống.

Sờ Trần bảo Tống Thu mang bộ trà tới, mấy người vừa uống trà vừa tán gẫu.

Thời gian trôi từng giây từng phút.

Trong chòi nghỉ mát, Sờ Trần khí định thần nhàn, thường trà nói chuyện phiếm, Giang Ánh Đào có chút không yên lòng đáp lại, con ngươi không che giấu được lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được lại mờ miệng: “Sở Trần, thật sự không cần tổ đột kích bố trí trước sao? Tổ đột kích đã vào vị trí ”

“Nếu như đám lính đánh thuê này toàn bộ tập hợp ờ Hoàng Đình, tôi ngược lại hy vọng tổ đột kích có thẻ một lưới bắt hết bọn họ.

Nhưng bây giờ…” Sở Trần lắc đầu: “Kẻ địch ở chỗ tối, đêm nay nếu như không giải quyết bọn họ, hậu hoạn vô cùng.”

“Nhưng…” Giang Ánh Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua xung quanh, vẫn có chút không thể tin được, cứ như vậy, còn có thể giải quyết lính đánh thuê Hắc Liêm?


Nếu như không phải ở bến tàu Thiên Nghiệp đã từng chứng kiến sự thần kì của bùa hộ mệnh Sở Trần tặng cô, Giang Ánh Đào cảng sẽ không tin.


Sở Trần nhìn thoáng qua thời gian: “Một khi lính đánh thuê Hắc Liêm bắt đầu tiến vào Tống gia, tổ đột kích ẩn núp ở Hoàng Đình phải cùng hành động, bắt được người phụ trách của Hắc Liêm.”


Giang Ánh Đào gật đầu.


Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Sở Trần.


Sở Trần mỉm cười thưởng thức một ngụm trà, thần sắc toát ra chờ mong.


Đây chính là tăng cường không được ra khỏi phạm vi quy định.


Thủ đoạn Kỳ Môn thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK