Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lãng chỉ có thể ký thác hy vọng của minh vào Sờ Trần, đồng thời, trong lòng cô cảm thấy có điều may mắn duy nhất, chính là hôm qua cô đã mang theo Sở Trần tới đây, nếu không, cô căn bản sẽ không biết Dương Tiểu cẩnvốn bị cầm tù, còn bị dùng nhiều thủ đoạn độc ác đối đãi.

“Mò kim đáy bề không tìm thấy người, cách duy nhất bây giờ chúng ta có thể làm là ôm cây đợi thỏ.”

Sở Trần nói.

Tiêu Lãng tự hỏi: “Làm sao ôm cây đợi thỏ?”

“Trông coi căn nhà này.”

Sờ Trần ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, “Đối phương đem Dương Tiểu cẩn giam cầm ở nơi này nhiều năm, hôm nay vội vàng rút đi, nhất định sẽ có dấu vêt để lại, ví dụ như có một tòa thôi miên huyễn trận trong phòng của Dương Tiểu cần trên tầng hai, chúng ta ở đây càng lâu, đối phương càng trở nên lo lắng, một khi bọn họ đến gần nhà này, chúng ta liền có thể theo dõi bọn họ, tlm rõ vị trí.”

“Vậy thì đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây.”

Tiêu Lãng buột miệng, dường như cô lại nhận ra điều gì đó, hai má nóng bừng lên, câu nói này

chính cô nghe cũng thấy lạ.

Sở Trần nhìn Tiêu Lãng, vị nghệ sĩ piano trẻ trung xinh đẹp đang hot nhất Trung Quốc này, giờ phút này khuôn mặt đang ửng hồng như một cô bé, nhìn thấy cảnh này, Sờ Trần không khỏi trêu chọc, “Vậy thì chúng ta sẽ thức trắng chơi dương cầm?”

Khuôn mặt của Tiêu Lãng mòng hơn so với tường tượng của Sở Trần, cô lập tức bước đi, quan sát bức tranh chữ trên tường, “Anh có nghĩ Tiểu cẩn đã từng thức tỉnh,lưu lại thứ gì đó trong nhà.”

Sở Trần lắc đầu, một người bình thường không thể thoát khỏi sự khống chế của Huyễn Thần cổ.

Hơn nữa, một ngày hai mươi bốn giở Huyễn Thần cổ đều ờ trong

cơ thể vật chủ, Dương Tiểu cẩn làm bất cứ chuyện gì, nó đều có thể phát giác.

Tất nhiên, không có gì là tuyệt đối,Sở Trần và Tiêu Lãng đi từ tầng một lên tầng ba, từ những bức tranh trên tường đến cây đàn piano trên tầng hai, rồi đến phòng của Dương Tiều cẩn.

“Xem ra, ôm cây đợi thỏ cũng không có thu hoạch lớn.”

Sở Trần tự nói, ánh mắt nhìn về phía phòng của Dương Tiểu cần, từ trước mắt đến xem, Vu Thần Môn lưu lại chứng cứduy nhất, chính là toà thôi miên huyễn trậnnày.

“Có lẽ chúng ta đã bỏ qua thứ gì đó mà chúng ta chưa tìm tới?”

Tiêu Lãng nói, “Cô cô nói, tôi có thể hoãn việc khởi hành đến thành phố Hạ Thành, chậm nhất là ngày mốt, với tình hình này, tôi sẽ ờ lại đây cho đến khi rời đi.”

Tiêu Lãng nhìn Sở Trần, do dự, nói: “Tống Gia cách đây không xa, nếu không tiện anh có thể về sớm đi, có chuyện gi tôi liền thông báo cho anh,”

“Một mình cô ở đây?”

Sờ Tràn nói, “Cô không sợ nguy hiểm sao?”

Têu Lãng hít sâu một hơi, “Tôi đã nói, bạn bè cùa tôi không nhiều, mà lại, tôi lại là người bạn duy nhất cùa Tiểu cẩn, dù chỉ là một tia hi vọng, tôi cũng ở đây trông coi.

Sở Trần trầm tư một hồi, sau đó lấy ra một túi thơm đưa cho Tiêu Lãng.

Đây là Khu Linh Phù mà hắn tiện tay làm ở Tinh La tiểu điếm ngày hôm nay,Vu Thần Môn đã xuất

hiện tạiThiền Thành,Sở Trần đã lên kế hoạch chuẩn bị thêm nhiều Khu Linh Phù cho người của Tống Gia, lo trước tai họa.

“Cô đeo cái này vào.”

Sở Trần nhắc nhở, “Trước khi rời khỏi căn nhà này, hãy mang theo bên người.”

Tiêu Lãng tò mò cầm lấy, “Nó có thể mang lại may mắn cho tôi sao?

Sở Trần nghiêm túc đáp: “Nó có thể cứu mạng cô.”

Tiêu Lãng không khỏi rùng mình, ngẩng đầu nhìn Sở Trần.

Để nâng cao cảnh giác cho Tiêu Lãng, khiến cô ấy nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, Sở Trần chỉ có thể nói, “Kẻ đối phó J

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK