Bà ta mặc dù biết người đàn ông này là người vô trách nhiệm nhưng lại biết rất nhiều điều mà bà ta chưa từng nghe qua.
Diệp Phù Sinh cười nhẹ: “Yên tâm đi, Diệp Phàm không sao, kiếp nạn của thằng bé không phải ở đây”.
“Vậy ở đâu?”, Chu Tình trực tiếp đứng dậy, cơ thể hoàn hảo của bà ta lộ ra ngoài không khí, mặc dù đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể không hề kém một cô gái 20 tuổi chút nào.
“Yêu tinh”, Diệp Phù Sinh khẽ thì thào, trong mắt nổi lên một ngọn lửa.
“Bốp”.
Chu Tình đẩy bàn tay đang tác oai tác quái đó ra rồi mặt lạnh nói: "Nói cho tôi biết ông có ý gì?"
Diệp Phù Sinh lắc hai tay rồi cười khổ: “Tôi cũng không biết, bà có tin không?”
“Tôi tin, nhưng nếu như ông để Tiểu Phàm gặp phải nguy hiểm như thế này một lần nào nữa thì đời này cũng đừng mong gặp được tôi”, Chu Tình lạnh lùng nói xong rồi ôm chăn xuống giường.
“Bà... sao lại đi?”
“Ngủ sofa”.
Diệp Phù Sinh ngẩn ra rồi khóc không ra nước mắt.
“Tên khốn, ông đây vì cậu mà phải chịu biết bao ấm ức, bà nó...”
“Hắt xì”.
Tại nhà của Miêu Tiểu Liên, Diệp Hạo, người vừa bước ra khỏi thùng thuốc thứ ba trong sân, hắt hơi liên tục.
“Lẽ nào đang có người đẹp nào nhớ mình sao?”, Diệp Hạo lẩm bẩm, lợi dụng ánh trăng, cẩn thận chiêm ngưỡng cơ thể mình.
“Dáng người này, vết sẹo này, nếu mình là phụ nữ chắc chắn cũng tự yêu mình”, chỗ này chỉ có mình anh, hiếm khi được tự sướng một chút.
Cô ta định thả người xuống, lúc này Diệp Hạo đã mặc lại quần áo rồi đi về phía cổng.
Linh Hồ Uyển Nhi vừa định hành động thì lập tức dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Lẽ nào anh ta phát hiện ra mình sao?"