Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Hầy, đường đường Võ đường, bá chủ ngầm của thành phố Cảng, bị một người ép thành thế này, làm người khác thổn thức quá…”   

 

Mọi người bàn luận sôi nổi, lúc này vậy mà lại cảm thấy Võ đường có vài phần bi tráng!  

 

"Đúng rồi, các người nói tại sao đường chủ của Võ đường vẫn chưa xuất hiện?"  

 

"Đúng vậy, người ở Võ đường đều chết hết rồi người vẫn không thấy bóng dáng đâu.”  

 

“Các người nói, đường chủ của Võ đường có bỏ trốn không dám xuất hiện hay không?”. Có người chế nhạo.   

 

"Làm sao có thể, đó dù sao cũng là đường chủ..."  

 

Người đàn ông phản bác đang nói thì âm thanh đột nhiên nhỏ lại.  

 

Bởi vì, thực sự có thể có khả năng đó, không thấy đường chủ Võ đường mạnh hơn đại trưởng lão Võ đường đó là bao.  

 

Có rất nhiều thế lực tu võ, người đứng đầu một thế lực thậm chí còn là đệ tử của đại trưởng lão.   

 

Vì vậy, nói đường chủ Võ đường mạnh hay yếu hơn bà lão đó bao nhiêu những người ngoài bọn họ cũng không dám đưa ra kết luận.   

 

Bà lão dùng cạn sinh mệnh mà cũng muốn ngăn cản Diệp Phàm đi cứu viện, bà ta cười lớn đầy âm ngoan.  

 

Bà ta hét lớn với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, đợi một lát cậu sẽ thấy cảnh đầu bọn chúng bay lên, máu tươi tung tóe, hẳn là vô cùng đẹp, cậu chuẩn bị đón nhận chưa?”  

 

"Tiếp con mẹ bà!"  

 

Mắt Diệp Phàm đỏ cả lên, khóe mắt chảy ra tia máu, muốn phanh thây bà lão thành từng mảnh.  

 

Mỗi một đao anh chém ra đều mang ‘Thế’, làm cho bà lão liên tục thối lui, nhưng Diệp Phàm vẫn không phá vòng dây được.   

 

Ở phía bên kia, Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn đã đến trước mặt nhóm người Long Linh, Hàn Tuyết.   

 

Trên mặt ông ta ở nụ cười đắc ý: "Ba người đẹp, đầu của các người Diệp Phàm nhất định sẽ rất thích, ha ha ha…”  

 

"Hàn Tuyết, hai người cẩn thận, tôi đi..."  

 

Long Linh hét lên, cầm kiếm trong tay, chủ động lao về phía Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn.  

 

Nhưng thực lực của Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn mạnh đến mức nào chứ, cho dù trên người ông ta có bị thương nặng cũng không phải là thứ mà Long Linh có thể chống lại bằng thực lực ám kình đại thành của mình.  

 

Bịch!  

 

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn rất tự phụ, ông ta trực tiếp dùng hai tay kẹp lại lưỡi kiếm sắc bén của Long Linh đâm tới, kình khí vờn quanh bàn tay.  

 

Một kiếm Long Linh chém ra căn bản không có chút hiệu quả nào.  

 

Tay Long Linh cầm kiếm, gan bàn tay trực tiếp nứt ra, bắn ra một ít máu, thanh kiếm trong tay cô ta cũng rơi xuống.   

 

Ngay sau đó, Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn chưởng một chưởng về phía Long Linh.   

 

Bằng!   

 

Một tiếng súng vang lên, trên cánh tay của Tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn máu văng tung tóe, nhưng tốc độ của ông ta không ngừng lại, một chưởng mạnh mẽ đập vào bả vai của Long Linh.   



Phù!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK