Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đứng lên là Linh Hồ Tinh Phong, một chiêu này của Diệp Phàm là Trích Tinh Thủ.  

             Đây là võ công tuyệt mật không truyền ra ngoài của nhà họ Linh Hồ. Ở nhà họ Linh Hồ cũng không phải ai cũng có thể học, chỉ có những người cốt lõi nhất của tộc mới có thể học.   

             Mà Diệp Phàm hiện tại lại biết sử dụng, hơn nữa còn là Trích Tinh Thủ chính tông nhất.  

             Linh Hồ Uyển Nhi ở bên cạnh sau khi nhìn thấy thì cũng vô cùng ngạc nhiên, bản thân cũng mới đánh qua mấy lần cho Diệp Phàm thôi, làm sao anh có thể đánh ra được tinh tuý của Trích Tinh Thủ.  

             Cô ta cau lại đôi mày thanh tú đầy suy tư, đây là chuyện không thể nào, cô ta cũng luyện tập rất nhiều năm mới có thể như hôm nay.  

             Học được Trích Tinh Thủ không khó, nhưng khó ở chỗ đánh ra được “Thế” khó dùng lời để hình dung.  

             Không có học tập khổ luyện lĩnh hội thì rất khó đánh ra được, trừ khi...  

             Đột nhiên, trên mặt Linh Hồ Uyển Nhi hiện lên một nét ửng hồng, cô ta nhớ lại cảnh tượng tinh thần hai người hòa vào nhau trong hang động ở phía bắc Tây Tạng.   

             Dù chỉ là sự giao hòa tinh thần nhưng đối với cô ta mà nói không khác gì với việc làm chuyện đó thật sự, thậm chí hai người còn cảm giác lên đỉnh sung sướng.  

             “Đại sư huynh, cái này là do cô cả dạy cho hắn sao?”, Linh Hồ Mộc Thanh cũng đứng lên, mặt đầy vẻ kinh hãi.  

             "Hừ!"  

             Linh Hồ Tinh Phong không nói gì, chỉ nặng nề hừ lạnh, sát ý trong lòng như núi lửa dâng trào.   

             "Trích Tinh Thủ?”  

             Lại có người hét lên, lần này không phải đám người của Linh Hồ Tinh Phong, mà là những người khác nhận ra chiêu thức này.   

             “Đúng vậy, Trích Tinh Thủ của nhà họ Linh Hồ, đây là tuyệt mật không truyền ra ngoài của nhà họ Linh Hồ, Diệp Phàm này làm sao biết được?”. Có người lập tức khẳng định, nghi ngờ hỏi.  

             "Không biết, hay là tên tiểu tử này học trộm công pháp ở nhà họ Linh Hồ rồi tự mình luyện tập?”  

             “Đùa gì chứ, lão tổ Linh Hồ chính là đại nhân vật giới võ đạo, đánh rắm thôi cũng đủ giết chết hắn, hắn có thể trộm ra được thì lấy đầu tôi làm cầu đá!”, Một người đàn ông lập tức cười nhạo nói.  

             Linh Hồ Uyển Nhi khó hiểu liếc nhìn, tên khốn này dám làm nhục ông cố của cô ta, thật sự đáng chết!  

             Người đàn ông đó ngược lại không nhận ra, một người đàn ông khác giống như nhớ ra điều gì đó nói: “Tôi nhớ hình như trước cô cả nhà họ Linh Hồ chẳng phải đã kết hôn, tuyển một chàng rể về nhà sao? Hình như họ Diệp!”  

             "Còn có chuyện này sao?”  

             Vài người đàn ông bên cạnh đột nhiên hỏi, không phải ai cũng có thể đến dự đám cưới do nhà Linh Hồ tổ chức đâu.  

             Linh Hồ Tinh Phong ngồi cách đó không xa nghe những lời bàn tán của người khác, suýt nữa ói ra máu, hắn ta ái mộ Linh Hồ Uyển Nhi hai mươi mấy năm, cuối cùng bị Diệp Phàm cũng hái được quả đào.  

             Nghĩ như thế nào cũng càng thấy vô cùng nghẹn khuất!  

             Giữa sân, Diệp Phàm dùng một chiêu Trích Tinh Thủ đánh bay sư huynh của Phùng Nguyên, khiến cho đồng tử bốn tên đàn ông khác xông vào đều co rút lại.  

             Thực lực của Diệp Phàm dường như có chút quá mức.   

             Làm sao bọn họ biết được, Diệp Phàm chỉ thay đổi rõ rệt trong ba ngày mà như đã vượt qua hắn khổ luyện nửa năm.  

             Người đàn ông tóc trắng đánh với anh một trận, xương cốt suýt chút nữa đều vỡ nát với anh.   

             Nhưng đó là phương pháp của Thư Lạc đồng mạch, đem kinh mạch của anh tách ra, dung hợp với nhau.  

             Vì vậy, sau khi Diệp Phàm động thủ, liền cảm thấy nội lực trong cơ thể vận hành càng thêm trơn tru, thuận buồm xuôi gió!  

             Chát!  

             Diệp Phàm tát vào mặt một người đàn ông, sau đó quay người lại, dùng lưng chặn một chưởng của người đàn ông còn lại.  

             Một chưởng này vỗ vào lưng anh như thể đập vào một bức tường, thậm chí còn tạo ra tiếng bóp nghẹt mang theo âm thanh vang dội.  

             Thiết Bố Sam?  

             Người này kinh hô, đây là một ngoại công đại thành của võ học.  

             Thiết Bố Sam gần như là thứ bắt buộc đối với những người luyện võ, luyện võ thì cần phải có khí lực cường đại, nếu không thì làm sao có thể chịu được lực lượng lớn như vậy.  

             Tuy nhiên, luyện ra được âm thanh vang như vậy, đây là chuyện không hề dễ dàng, ít nhất Thiết Bố Sam cũng phải luyện đến cảnh giới Đăng Đường.  

             Chịu lại một chưởng rồi một khuỷu tay của Diệp Phàm thúc vào xương sườn trái của người đàn ông.  

             Sau đó Diệp Phàm vung ngang quan tài trong tay ra xung quanh, ba người đang chặn trước mặt anh cũng nhanh chóng nhảy ra.   

             Trước mặt Diệp Phàm có khoảng không, anh vọt tới, giơ chân đạp xuống dưới.  

             Không!   

             Sư huynh của Phùng Nguyên hét lớn, hắn ta vừa giãy dụa đứng lên, một chân này đã sụp xuống, một chân đá vào trong ngực anh.  

             Phù!  

             Sư huynh Phùng Nguyên lại nện xuống mặt đất nặng nề, máu tươi đỏ thẫm phun tung toé, bốn người khác rống giận xông tới.  

             Bọn họ không thể để Diệp Phàm giết sư huynh của Phùng Nguyên, bằng không, thế năm đánh một bị phá vì một người đã bị giết thì mặt mũi bọn họ biết để đâu?  

             Tuy nhiên, bọn họ đã đánh giá thấp tốc độ của Diệp Phàm, chỉ thấy rằng anh vừa nhảy lên né tránh, đồng thời một chân đá lên xương cổ của sư huynh của Phùng Nguyên.   

             Răng rắc!  

             Xương cổ họng đứt đoạn, cả cái cổ của sư huynh của Phùng Nguyên đều bị Diệp Phàm giẫm ra một lỗ!   

             "Khốn nạn, khốn nạn…”  

             Sư huynh của Phùng Nguyên chết thảm trước mắt, Diệp Phàm hạ thủ không chút nương tay.  

             Bốn người hét lên, Diệp Phàm nhất định phải bị giết, tình thế đã định rồi  

             Bằng không, Diệp Phàm sẽ giết bọn họ.   

             Bịch bịch bịch!   

             Diệp Phàm đánh ra Trích Tinh Thủ, đối đầu với nắm đấm của bốn người, kình khí quay cuồng tạo thành gợn sóng tán ra bốn phía.  

             Bàn ghế xung quanh trực tiếp nổ tung.  

             Trích Tinh Thủ, làm sao để hái sao?  

             Ngoài sức mạnh ra thì đó chính là tốc độ, tốc độ tuyệt vời.   

             Nếu không, làm thế nào bạn có thể hái được ngôi sao lớn?  

             "Mẹ kiếp, hắn lấy một chọi bốn mà còn không bị rơi xuống thế yếu, nói thật, sức chiến đấu này thật sự làm tôi bái phục!”  

             "Đúng vậy, cùng là tiểu tông sư, chênh lệch lại lớn như vậy, tôi cảm thấy được hắn có thể ở trong danh sách cao thủ, đủ để lọt vào top hai mươi”.  

             "Cái gì, trong top hai mươi cao thủ, cậu nói đùa cái gì vậy?”   

             Lập tức có người phản bác, danh sách cao thủ mặc dù người nhiều vô số, nhưng đối với cả giới võ đạo mà nói, có thể lọt vào top là vô cùng ít ỏi.  

             Càng đừng nói là nằm trong top hai ngươi cao thủ, đó đều là những cường giả trẻ tuổi vô cùng hiếm thấy.   

             Rầm!  

             Diệp Phàm xoay quan tài đập vào một người, người đó lập tức bị đánh đầu rơi máu chảy.  

             Hét lớn một tiếng, ngã xuống đất ngất xỉu, không biết sống chết.  

             Trong năm người, ba người bị loại, còn lại hai người lập tức sợ hãi, mất hết dũng khí chiến đấu với Diệp Phàm.  

             Nhưng Diệp Phàm làm sao có thể buông tha cho bọn họ?  

             Làm nhục sư phụ của anh, Đao Ma - Độc Cô Thiên Đao, nhất định phải trả một cái giá rất lớn.  

             Nếu đã nói anh là mà đầu, thì làm một tên mà đâu cũng có sao?  

             "Khốn nạn, Diệp Phàm, bọn tao đã rút lui, còn muốn bức ép bọn tao, mày muốn cùng đồng quy vu tận sao?”  

             Một người đàn ông gầm lên, bóng người nhanh chóng lui về phía sau, chỉ thấy Diệp Phàm cầm quan tài lớn lên, đánh về phía người đàn ông.   

             "Mẹ kiếp, đừng làm tổn thương người vô tội nha…”   

             Những người đứng gần người đàn ông lần lượt bỏ chạy.  

             Cầm quan tài làm vũ khí, trên thế giới này e rằng chỉ có duy nhất một mình Diệp Phàm.   

             "Anh rể thật đẹp trai, đánh hắn..."   

             Một giọng nói đầy phấn khích vang lên từ trên đài hôn lễ, Hàn Tử Di dường như đã quên tình cảnh của mình lúc này, vui vẻ vỗ tay reo hò.   

             Khóe môi mọi người giật giật, cái quỷ này mà gọi là đẹp trai?  

             Quá tàn nhẫn rồi, hiện tại bọn họ có chút không đồng tình với cô gái bị ép kết hôn này rồi.  

             "Con đàn bà khốn nạn, im đi, nếu không tao sẽ giết mày trước!"  

             Giọng của Đỗ Trạch âm ngoan, nhưng có thể nghe thấy một ít âm thanh run rẩy.  

             Rất rõ ràng, Đỗ Trạch cũng có chút sợ hãi, Hàn Tử Di oán hận trừng mắt nhìn hắn, căn bản không quan tâm hắn.   

             Rầm!   

             Người đàn ông bị đánh trúng, đầu trực tiếp mở ra, não trắng cùng máu tươi trực tiếp phun ra.   

             Người còn lại rất thông minh quả quyết, xoay người chạy về phía cửa lớn, Diệp Phàm liếc mắt nhìn, ngược lại không có đuổi theo.   

             Giặc cùng đường không cần đuổi theo, điều này không cần thiết!   

             Năm người, bốn người chết, một người chạy trốn!  

            

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK