Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lại Diệp Phàm, trên quần áo còn có nhiều vết rách, giống như chưa từng ăn được tôm hùm hay bào ngư bao giờ, nhất là vừa rồi lúc Diệp Phàm uống rượu vang, Tần Ngữ Lan cũng nhìn thấy.  

 

Đây là một người “thô bỉ”, lần đầu tiên bước chân vào giới thượng lưu.  

 

“Chào cô, tôi là Diệp Phàm, bạn trai của Hoắc Thanh Thanh”, Diệp Phàm chùi tay, đưa tay ra rộng rãi khéo léo.  

 

“Chào!”  

 

Theo phép lịch sự, Tần Ngữ Lan cũng đưa tay ra chào lại Diệp Phàm, nhưng vừa đưa ra đã vội thu lại, thậm chí ngay cả đầu ngón tay còn chưa chạm vào.  

 

Diệp Phàm nhìn thấy vậy, cũng không để ý, không cần đoán cũng biết Tần Ngữ Lan chắc chắn cũng là cô gái con nhà giàu.  

 

Hoắc Thanh Thanh thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng nhạt đi.  

 

“Thanh Thanh, chúng ta vào trong đi. Mạn Hà, Linh Vi cũng tới rồi. Chúng ta đi chào hỏi đi”, Tần Ngữ Lan nói, rồi kéo tay của Hoắc Thanh Thanh đi sang bên đó.  

 

Nhưng bị Hoắc Thanh Thanh rút tay lại không nể nang, cô ta lấy một tờ khăn giấy, rất dịu dàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm.  

 

Khiến trái tim của Diệp Phàm run lên, vốn muốn tránh ra nhưng lại bị ánh mắt của Hoắc Thanh Thanh cảnh cáo, nên đành để cô ta lau, trong lòng thầm nói: “Mẹ ơi, có cần phải làm màu như vậy không?”  

 

Khi Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, Tần Ngữ Lan chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không vui.  

 

 

 

Hoắc Thanh Thanh nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Diệp Phàm, cẩn thận như một cô vợ trẻ, làm tim gan của anh đều đảo lộn cả lên.  

 

“Ngữ Lan, chúng ta đi thôi”, vứt tờ khăn giấy đi, Hoắc Thanh Thanh rất tự nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm rồi nói với Tần Ngữ Lan.  

 

“Ồ ồ… đi đi, hôm nay có một người mà cậu không ngờ tới sẽ đến đấy. Thanh Thanh, cậu làm vậy, đúng là khiến những người khác đau lòng đó”, Tần Ngữ Lan đi từ bên cạnh, nụ cười không được tự nhiên.  

 

Hoắc Thanh Thanh cười cười chứ không nói gì. Một tay đưa vào chỗ eo của Diệp Phàm rồi thấp giọng: “Chút nữa biểu diễn tốt vào cho tôi”.  

 

Diệp Phàm bĩu môi, bản thân cũng để cho Hoắc Thanh Thanh chùi khoé miệng rồi, hy sinh cũng đủ lớn rồi. Nếu để Hàn Tuyết nhìn thấy thì sẽ băm anh làm hai mảnh mất.  

 

Lúc họ đi vào trong, bên cạnh một tác phẩm điêu khắc ở sâu trong Bách Hoa Lâu, một vài cô gái trẻ đang đứng nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.  

 

“Ngữ Lan đi tìm Thanh Thanh rồi, sao lâu như vậy, vẫn chưa tìm được sao? Cậu ấy không phải chưa tới chứ?”, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy dạ hội xẻ ngực sâu màu đen, mái tóc cuộn tròn và trang điểm tinh tế.  

 

“Chắc không phải chứ, chuyện đã đồng ý rồi sao có thể đột nhiên thất hẹn được?”  

 

“Nói vậy cũng không được, người ta là cô chủ nhà họ Hoắc, tới hay không tới, ai dám oán trách câu nào”.  

 

“Nhưng mình nghe được tin, hôm nay cậu chủ Chung đặc biệt tới đây là muốn gặp mặt Hoắc Thanh Thanh. Cậu ấy dám cho cậu chủ Chung leo cây ư?”, một cô gái mặc chiếc váy hai dây xẻ ngực sâu nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK