Một vài người nhìn thấy hai trưởng lão của võ đường không có hành động gì, liền bật cười.
Võ đường lần này gặp rắc rối lớn rồi, các trưởng lão võ công cao cường lại không có chung kẻ địch!
Nơi nào có người, nơi đấy có giang hồ.
Võ đường có một nửa thuộc về Lăng Tiêu Sơn, bọn họ có quan hệ hết sức đặc biệt.
Từ Chính tuy là trưởng lão của võ đường, thế nhưng lại là người xuất thân từ Lăng Tiêu Sơn, và được bổ nhiệm vào võ đường.
Người của Lăng Tiêu Sơn thường giữ vị trí cao trong võ đường, ngay cả các trưởng lão cũng như vậy.
Trong mắt bọn họ, võ đường có thể ngồi vững trên vị trí bá chủ trong thành phố Cảng, chủ yếu là vì có Lăng Tiêu Sơn chống lưng.
Bởi vậy, có một vài trưởng lão của võ đường tỏ ra bằng mặt không bằng lòng với những trưởng lão được Lăng Tiêu Sơn cử tới.
Lần trước sư phụ của Đường Kỳ Tài, trưởng lão của võ đường bị Diệp Phù Sinh giết chết, võ đường lúc đó rất giận dữ, thế nhưng bên phía Lăng Tiêu Sơn lại không cử bất kỳ chi viện nào tới.
Cho nên cũng không lấy gì làm lạ khi thấy hai vị trưởng lão của võ đường chỉ lẳng lặng đứng quan sát.
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn bừng bừng khí thế, tức tốc xông về phía Diệp Phàm.
Ngoài ra còn có Lâm Phàm, Trần Hùng cùng với mấy người của Lăng Tiêu Sơn, bọn họ ai nấy cũng đều là tiểu tông sư.
Kết hợp cùng với nhau gia tăng khí thế chèn ép Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêm nét mặt lại, thế nhưng anh không lùi bước, bởi vì đường chủ của võ đường còn chưa xuất hiện.
Đường chủ võ đường chính là trùm cuối của Diệp Phàm, nhưng anh cũng không dám chắc có thể đánh thắng hay không!
Đương nhiên, trước hết cần phải xử lý hết những người trước mặt, thì mới có tư cách để nói tới việc khác.
“Vây đánh tôi thì đã sao chứ? Hôm nay...sẽ giết cho võ đường các người không còn một tiểu tông sư nào luôn!”
Diệp Phàm hô lớn, sau đó mang theo cơn giận của mình mà xông tới.
Cường thế ngút trời!
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, tâm trạng ai đấy cũng bị đẩy lên cao.
Không lùi mà tiến, lựa chọn chủ động tấn công!
“Băng Sơn!”