“Thánh Môn này xuất hiện bất ngờ quá, các ông có ai biết đến không, đã từng gia nhập Liên minh Võ đạo của chúng ta chưa?”, một người có khí tức thâm hậu lên tiếng hỏi.
“Tôi vừa cho người điều tra rồi, Thánh Môn này như chui từ trong đá ra vậy, không thể điều tra ra tung tích gì”, một người đàn ông mặc đồ đen cầm tài liệu nói.
“Vậy thì thật kỳ lạ, tuy Lăng Tiêu Sơn kia rất nhỏ, nhưng cũng là thế lực lớn nhất ở thành phố Cảng, cũng là thành viên của Liên minh Võ đạo chúng ta, giờ bị một thế lực không rõ danh tính tiêu diệt, chúng ta nhất định phải tìm ra lời giải thích”.
“Không sai, tôi nghĩ nên cho người đi điều tra, nếu Thánh Môn này bằng lòng gia nhập, thì có thể đưa ra trừng phạt nho nhỏ rồi coi như xong, nếu ngoan cố phản kháng thì giết chết luôn!”
Một người đàn ông trung tuổi bình tĩnh nói: “Ngoài ra, tiện thể điều tra xem Thánh Môn có liên quan gì tới Diệp Phàm không, dù sao thì thời gian xuất hiện quá là trùng hợp”.
“Tôi thấy được đấy, vậy thì cho người đi điều tra đi”.
“Tôi cũng đồng ý…”
Không ít người đều đồng ý, người đầu tiên lên tiếng lại nói: “Được, vậy thì để Lưu Tranh dẫn người đi kiểm tra rõ ràng!”
Lúc sau, một cậu trai trẻ đi vào, hắn mặc áo vải màu đen, đó chính là Lưu Tranh, đội trưởng đội thực thi pháp luật thứ bảy của Liên minh Võ đạo.
“Lưu Tranh, cậu đưa người đi điều tra chuyện về Thánh Môn, nếu mời gia nhập được thì gia nhập, không được thì diệt sạch!”
“Lưu Tranh tuân lệnh!”
Lưu Tranh ôm quyền nhận lệnh, rồi tiếp lời: “Nếu gặp ma đầu Diệp Phàm ở thành phố Cảng thì sao?”
“Thì cậu hãy thoải mái phát huy!”
Lưu Tranh cười nói: “Lưu Tranh đã rõ, nhất định sẽ không để các vị trưởng lão thất vọng!”
Màn hình sáng lên, từng thông báo hiển thị trên màn hình, Diệp Phàm thấy mới nhất là điện thoại từ Hàn Tuyết và Hàn Tử Di, sắc mặt tức khắc tái đi.