Chỉ là ông ta cũng không hỏi ra được cái gì cả, vì Diệp Hạo còn quên mất tên mình thì làm sao nhớ được ai đã dạy mình.
Diệp Hạo có chút xấu hổ: "Chú Miêu, khiến chú tốn kém rồi!”
Những dược liệu này tiêu phí mất hơn ba ngàn tệ của Miêu Kiến Hoa, đây còn là tiền Miêu Kiến Hoa đánh cá, bán cá quanh năm, may là đã trả giá, bằng không ít nhất cũng phải tốn bốn ngàn tệ.
“Nhóc con, cháu lại nói mấy lời này, mau khỏe mới là chuyện quan trọng”, Miêu Kiến Hoa giả vờ tức giận nói.
Diệp Hạo cười cười, không nói nữa, thật ra có vài nỗi lo mà Miêu Kiến Hoa không nói ra, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng.
Chính là trên người anh có nhiều vết chém như vậy, trước khi mất trí nhớ, chắc chắn anh đã trải qua một trận chiến cực kỳ khốc liệt.
Trọng điểm là bị thương nghiêm trọng nhưng anh vẫn chưa chết, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.
Ông ta lo lắng rằng những kẻ thù trước đây của Diệp Hạo sẽ phát hiện, sau đó tìm đến để trả thù, liên lụy gia đình bọn họ.
Đây là chuyện thường tình, anh có thể hiểu được! Dù sao Miêu Kiến Hoa cũng đã cứu anh, đây đã là một ân tình to lớn rồi!
Lúc này, một chiếc xe buýt chạy tới, cả hai nhấc chân lên xe.
"Long Linh, cô nhìn thấy không? Dáng vẻ vừa rồi có chút giống anh Phàm phải không?", nơi cách xe buýt khoảng trăm mét phía đông, có một nam một nữ đứng ở nơi đó, người đàn ông sắc mặt có chút hưng phấn bật thốt.
Long Linh nghe vậy thở dài một hơi: "Tôi biết cậu nóng lòng muốn tìm Diệp Phàm. Tôi đã sử dụng lực lượng của Ám Long Hoa Hạ rồi, một khi có tin tức thì họ sẽ thông báo cho tôi trước tiên”.
"Đó không phải là Diệp Phàm. Cậu nghĩ đi, vết thương của cậu nhẹ hơn anh ấy rất nhiều, lúc ra ngoài mua dược liệu còn cần tôi đi theo, cho dù anh ấy được người ta cứu sống, e rằng lúc này còn phải ở trên giường”.
Long Sơn là một thị trấn cực kỳ nghèo ở tỉnh Tứ Xuyên, nằm trên núi và chỉ có một con đường duy nhất thông ra thế giới bên ngoài.
Lúc này, trong thị trấn Long Sơn, từ một ngôi làng nằm sâu trong rừng rậm truyền đến một tiếng gào thét làm người sợ hãi kinh hoàng.