Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Diệp Phàm cười giễu cợt: “Tôi vẫn luôn nói, bối cảnh phía sau của người anh em đó lớn mạnh, võ đường không chọc được đâu, nhưng trưởng lão mấy người đều không nghe lời tôi, tôi còn có thể làm gì đây?”  

 

“Vô sỉ, đó là kẻ địch của cậu, không phải là anh em có đúng hay không?”  

 

Trưởng lão võ đường toàn thân mặc đồ đen đánh gãy tay chân người kia tức giận mắng!  

 

Diệp Phàm trợn trắng mắt: “Ai nói xưng anh em thì không thể là kẻ thù đây, trừ khi hắn là phụ nữ, không còn cách nào khác tôi chỉ có thể xưng chị em gái!”  

 

“Ha ha ha…”  

 

Trong nháy máy xung quanh liền rộ lên một tràng cười, vừa xảo trá vừa vô sỉ, còn cay độc vô tình, loại người này vẫn luôn chỉ có trong truyền thuyết.  

 

Hôm nay họ coi như đã được nhìn thấy.  

 

"Còn có lão cẩu này…"  

 

Diệp Phàm lại vươn tay chỉ vào tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn, cười trào phúng: “Ông còn vô cùng kiên quyết nói tôi rất đau khổ, tôi vui mừng còn không kịp, sao có thể đau khổ đây…”  

 

"Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp, đi chết đi…”  

 

Sống vài thập kỷ cũng chưa từng cảm thấy ngột ngạt như hôm nay, tứ trưởng lão Lăng Tiêu Sơn gần như bị chọc giận tới muốn nổ tung.  

 

Ôm theo quyết tâm muốn chết xông về phía Diệp Phàm.  

 

“Lão cẩu, để tôi tiễn ông vào quan tài thôi!”  

 

Diệp Phàm hét lớn, trường thương trong tay xoay tròn, một thương như quét qua ngàn quân bổ về phía trước.  

 

“Tên nhãi con, giết!”  

 

Vị trưởng lão áo đen đánh gãy tay chân người đàn ông vừa rồi giận dữ gầm lên, trong tay cầm theo thanh mã tấu lao lên giết.  

 

“Lão cẩu, hai đánh một, thể diện của ông đều ném vào trong quan tài rồi sao?”  

 

“Lão cẩu, hai người các ông chỉ có chút thực lực này, còn không bằng lên cùng bà lão kia đi”.  

 

“Lão cẩu, các người không cần mặt mũi…”  

 

Diệp Phàm miệng thì mắng chửi, nhưng đòn đánh của anh lại vô cùng cay nghiệt.  

 

Trường thương trong tay giống như một con du long, buộc tứ trưởng lão phải liên tục né tránh.  

 

“Mẹ nó, truyền nhân của Ma đao này đúng là kỳ quái, như này còn có một chút bóng dáng của kẻ mạnh, giống như người đàn bà chanh chua chửi bậy trên đường vậy”.  

 

“Đúng vậy, mỗi câu lại một tiếng lão cẩu, chỉ dựa vào cái miệng hư hỏng này, tôi nghe cũng muốn giết hắn”, một người đàn ông nghiến răng nói.  

 

“Tinh thần tôi ủng hộ anh, đi đi người anh em, phần thưởng của liên minh võ đạo lại vẫy chào anh…”  

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK