Hàn Bách Hào nhe răng cười, nhìn đám họ hàng của nhà họ Hàn rồi tuyên bố: "Với tư cách là gia chủ, tôi tuyên bố xếp Diệp Phàm vào danh sách kẻ địch của nhà họ Hàn, bất cứ ai qua lại với hắn cũng sẽ là kẻ địch của nhà họ Hàn!"
"Cái gì?"
Mọi người ngạc nhiên hô lên, không hiểu Hàn Bách Hào đang làm gì, định tuyên chiến với Diệp Phàm à?
Nhưng có nhất thiết phải thế không?
Hình như Diệp Phàm chưa bao giờ coi nhà họ Hàn ra gì cả.
"Hàn Bách Hào, cậu có ý gì hả?", Lưu Tú Cầm đang đứng bên cạnh mở miệng chất vấn.
"Thím ba, loại người bất trung bất hiếu như thế này không xứng làm con rể của nhà họ Hàn chúng ta, nếu chú thím không muốn bị xóa tên khỏi gia phả của nhà họ Hàn thì mau chóng cắt đứt quan hệ với hắn đi!", Hàn Bách Hào gằn giọng nói.
"Vớ vẩn!"
Từ trước tới nay Hàn Tại Dần vẫn luôn im lặng, nhưng lúc này ông ta đột nhiên bùng nổ. Chuyện gì ông ta cũng có thể nhẫn nhịn được, ngoại trừ chuyện bị xóa tên khỏi gia phả.
"Bách Hào, rốt cuộc ý cậu là sao? Vì sao cậu lại đối xử với với chúng tôi như thế?", Hàn Tại Dần quát.
"Chú ba, xóa tên Diệp Phàm ra khỏi nhà họ Hàn là một tâm nguyện của bà nội, vả lại cũng chính bởi vì hắn nên bà nội mới bị ám sát, bây giờ hắn còn không chịu quỳ xuống sám hối, chú nói xem có nên đoạn tuyệt quan hệ với loại người như thế không?", Hàn Bách Hào ăn nói hùng hổ.
"Thế nhưng...", Hàn Tại Dần không nói được gì hết.
"Diệp Phàm, quỳ xuống sám hối mau lên, lẽ nào cậu định trơ mắt nhìn cả gia đình tôi bị xóa tên khỏi gia phả sao?", Lưu Tú Cầm bước nhanh tới đẩy Diệp Phàm.
Bị xóa tên khỏi gia phả là chuyện mất mặt nhất, sẽ mang tiếng xấu cả đời.
Hơn nữa, Diệp Phàm đã chẳng cho bà ta tiền, lại còn đắc tội với Diệp Tử Long, nếu bọn họ bị xóa tên khỏi gia phả, đừng nói là chia hoa hồng, ngay cả căn nhà đang ở cũng sẽ bị lấy lại.
Bởi vì nói đúng ra thì những thứ đó đều là của nhà họ Hàn.
Hơn nữa Diệp Phàm quỳ xuống sám hối thì cũng chỉ mất mặt Diệp Phàm chứ chẳng ảnh hưởng gì tới bà ta.
Trên mặt Diệp Phàm chẳng có một cảm xúc gì, anh xoay người đi tới trước mặt Hàn Bách Hào, lạnh lùng nói: "Hàn Bách Hào, tôi không biết anh định bày trò gì, nhưng đừng có ép tôi!"
"Trong cả nhà họ Hàn, ngoài Tiểu Tuyết ra thì thực sự là tôi chẳng quan tâm tới kẻ nào nữa đâu!"
Tôi chỉ quan tâm một mình Tiểu Tuyết, những người khác liên quan gì tới tôi?
Giọng nói của Diệp Phàm không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người thì chẳng khác nào tiếng sấm.
Lưu Tú Cầm đang định mắng mỏ cũng nghệt mặt ra.
Một vài cô gái nhà họ Hàn đều nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt hâm mộ, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hiên cũng vậy, còn mang theo cả nét mê man nữa.
Cô ta dùng đủ mọi âm mưu, thậm chí còn dây dưa với cậu Hà, trở thành tình nhân trong bóng tối, rốt cuộc là vì cái gì?
Vì tiền? Hay là vì nhà họ Hàn...
Hàn Tử Hiên ngơ ngác trong chốc lát.
"Hàn Bách Hào, Diệp Phàm không thể quỳ được, bởi vì bà nội không xứng!", lúc này, Hàn Tuyết đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn Hàn Bách Hào rồi nói một cách kiên định.