Trên sàn đấu, Diệp Phàm bắt đầu trở nên điên cuồng, nhảy bật lên không trung, đạp vào vai của Diệp Tử Long.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương gãy giòn tan, vai trái của Diệp Tử Long hõm xuống, xương trắng bên trong đâm xuyên ra ngoài.
Mấy cô gái nhát gan thấy xong liền bịp miệng, bắt đầu nôn khan.
“Diệp Tử Long, thương tích của mày bây giờ còn hồi phục được không?”, Diệp Phàm lạnh lẽo nói.
Thực ra trạng thái của anh cũng không coi là tốt, một cánh tay bị gãy, anh vẫn luôn nhẫn nhịn sự đau đớn đó đến hiện giờ.
Diệp Tử Long tức giận đến cực điểm, mở miệng nôn ra một búng máu: “Thế thì đã sao, tao vẫn có thể giết mày!”
“Xoẹt!”
Diệp Tử Long rút ra một con dao găm từ bên hông, đạp mạnh xuống đất lao vào Diệp Phàm.
“Ngu xuẩn đến thế là cùng!”
Bán tay Diệp Phàm lắc khẽ, Long Lân đã nắm trong tay, ngay giây sau, anh chạy về phía Diệp Tử Long, chém xuống một đường.
“Keng…”, tiếng dao va vào nhau vang lên! Long Lân và dao găm cùng rung lên dữ dội, ngay sau đó con dao găm gãy đôi.
Cả người Diệp Tử Long bị bắn ra ngoài.
Diệp Phàm đạp mạnh chân, tay cầm chắc Long Lân tiến sát đến, đâm vào ngực Diệp Tử Long.
Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng hét của Diệp Hùng vang vọng khắp biệt thự, hai mắt lão ta như nứt toác ra, con trai của lão ta sắp bị Diệp Phàm đâm xuyên tim rồi.
Lão muốn xông lên nhưng như bị chôn chân tại chỗ, bởi vì lão ta biết mình không phải đối thủ của Diệp Phàm.
Có xong lên cũng chỉ có chết!
Khuôn mặt Diệp Tử Long tràn ngập vẻ tuyệt vọng, bởi vì sự kiêu căng, ngạo mạn của hắn ta mà hắn phải đối diện với cái chết!
“Phi”.
Đúng lúc này, có một chiếc phi tiêu xoắn ốc hình bốn ngôi sao màu đen bắn về phía Diệp Phàm, đồng tử của Diệp Phàm co rút lại, giơ Long Lân trong tay lên đỡ.
“Vụt vụt…”
Lại có hai chiếc bắn về phía anh, Diệp Phàm tức tốc tránh né.
“Phi tiêu?”
“Võ sĩ Tịch Quốc!”
Diệp Phàm gầm lên, chỉ thấy có ba người nhảy vào sàn đấu, một người đánh giết Diệp Phàm, một người túm lấy Diệp Tử Long trực tiếp cõng đi.
“Để hắn lại!”, Diệp Phàm hét lớn, cùng lúc