Nhóm người này lấy 3 vị thái tử mà dẫn đầu, phía sau là mấy chục người khác đi theo ai nấy đều một thân ngạo khí hơn người, khí tức mạnh mẽ không tầm thường
Dẫn đầu là đại hoàng tử Hoàng Siêu với một thân khí độ đạo mạo, thân khoác một bộ hoàng bào không có nhiều hoa văn lộng lẫy nhưng khi khoác trên thân lại khiến khí độ hắn như hổ mọc thêm cánh, trên thân ẩn hiện một đạo long ảnh vờn quanh cùng tiếng long ngâm nhè nhẹ khiến người nhìn đều bất giác có cảm giác thần phục.
Khí chất trên người hắn chứa đầy tự tin tựa như vạn vật xung quanh đều là thứ hắn có tuyệt đối nắm chắc, khí tức tựa như đế vương lâm thế không có bất kỳ thể hiện nhưng lại tự nhiên mà sinh.
Bất quá, nhìn hắn tựa như bình thường như vậy nhưng sâu trong đáy mắt lại là một sự miệt thị với chúng sinh hèn kém, vạn vật dưới nhân sinh quan đế tỏa của hắn đều là bề dưới.
Khí vận trên thân hắn nồng đậm đến mức tự thành long hình, cả một quốc gia cùng với thiên mệnh tự thân cùng trùng điệp gia trì lên một thân, khí vận cỡ này đã có thể nói là nghịch thiên.
Một thân tu vi của hắn cho dù không cao thì có khí vận này gia thân cũng tự sẽ mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Cùng với thiên ý gia thân, đế vị gia thân...hắn đã cơ bản trở thành một thiên mệnh giả bất tử, bất diệt.
Bên cạnh hắn là nhị hoàng tử Hoàng Chiếu vẫn là một bộ dáng coi trời bằng vung đó, ánh mắt hắn nhìn xuống liền không kiêng kỵ xem thường một đám tán tu võ giả bên dưới sau đó dừng lại trên người Dịch Kiến Hành, ánh mắt hơi chút kiêng kỵ.
Bên cạnh hắn là tam hoàng tử Hoàng Chung, đây chính là một tên mập mạp trông có vẻ vô cùng thật thà phúc hậu, sắc mặt thân thiện cười cười rất là dễ tính.
"Đại diện hạ, tiểu dân nguyện vì ngài làm thân trâu ngựa...mong ngài thu nạp..." một tên võ giả tán tu quỳ gối thần phục.
Hoàng Siêu không nặng không nhẹ nâng hắn dậy.
"Uhm...hoan nghênh ngươi nhập đội"
Sau đó một đám tán tu lục tục đầu nhập dưới trướng từng người, nhiều nhất vẫn là về phe Hoàng Siêu. Còn phía Hoàng Chung lại chỉ có lác đác vài người lèo khèo, tu vi bình bình.
Một đám tán tu tách ra chỉ còn sót lại vài người, thế lực còn lại liền phân rã thành 2 phe rõ ràng, một bên là hoàng gia lấy 3 vị thái tử dẫn đầu, một bên là Ngũ Độc Môn lấy Dịch Kiến Hành dẫn đầu nhưng mà trông hắn lại thế đơn lực bạc hơn nhiều.
"Vị huynh đệ này hẳn là Thập Chỉ Thiên Lý Tuyệt - Tuyệt Sát Độc Công Tử, Dịch Kiến Hành đi...tại hạ Hoàng Siêu hữu lễ"
Dịch Kiến Hành nhìn một đời thiên tài Hoàng Siêu xếp thứ 3 thập tuyệt bảng này nhưng trong mắt không có sợ hãi mà còn lập lòe những tia sáng mầu xanh đầy tàn nhẫn, miệng lại chỉ nhếch mép không nói.
"Uhm...xem ra Dịch công tử cũng không mấy thiện cảm với Hoàng mỗ, vậy lời thừa ta cũng không nói nữa....bổn vương khát hiền tài, Dịch công tử bất kỳ lúc nào đổi ý cũng có thể về dưới trướng của ta, điều kiện tùy ngươi chọn"
"Còn bây giờ, di tích này ...ai tài thì vào, chúng ta nước giếng không phạm nước sông"
Dịch kiến Hành cũng chỉ nhếch miệng xem thường, tay lại không ngừng trút độc lực lượng vào hồ lô màu xanh.
Bên kia Hoàng Siêu cũng lấy ra một cái hồ lô màu vàng ngửa bình đổ ra 12 thanh kiếm, mỗi thanh đều uy lực kinh người, sắc bén kinh người, bảo khí tán phát lóa mắt.
12 thanh kiếm vung ra liền kết thành một loại kiếm trận tự nhiên hợp lại thành một mũi nhọn kinh người vừa ra liền ầm ầm công phá lên vòm ngoài trận pháp.
Cái hồ lô này không ngờ lại giống hệt cái của Dịch Kiến Hành, chỉ khác là hắn luyện thành một cái dưỡng độc hồ lô còn của Hoàng Siêu lại luyện thành dưỡng Kiếm hồ lô.
Cái của Hoàng Siêu là nuôi dưỡng 12 thanh địa kiếm, mỗi thanh đều là cực phẩm trong thánh binh, uy lực phi phàm, giá trị không thể dong đếm, 12 thanh hợp lại sẽ thành kiếm trận đơn giản uy lực kinh người.
Còn cái của Dịch Kiến Hành thì lại dưỡng ra một bầy độc vật gồm ngũ hệ nuôi giống như sủng thú không những có thể lấy độc luyện công mà còn có thể dụng độc công kích uy lực đáng sợ.
Một cái hồ lô khi rơi vào tay 2 người khác nhau lại sinh ra uy lực khác nhau, tính chất khác nhau nhưng hiển nhiên là có chung nguồn gốc và chung uy lực.
Hiển nhiên là kiếm hồ lô sở hữu 12 thánh kiếm sẽ bộc phát ra uy lực lớn hơn nhưng Dịch Kiến Hành lại tới trước.
"Ầm..ầm..ầm...." một cái lỗ nhỏ bị đục thủng sau đó mở lớn ra để lộ ra không gian tang thương bên trong.
Cũng lúc đó "ầm..ầm.." một tiếng 5 đầu độc vật cũng mở ra một cái lỗ nhỏ sau đó đánh lớn ra, Dịch Kiến Hành liền dẫn đầu tiến vào, 2 nàng mỹ nữ ngũ độc song sát cũng theo chân tiến vào.
Nhóm người này tuy có vẻ đơn bạc hơn nhưng ngược lại có ưu thế, họ chỉ tót một cái liền tiến vào trong dẫn đầu đi trước để lại một cái lỗ thủng đang dần khép lại.
Phía Hoàng Siêu dù mở ra trước nhưng lại phải bảo bọc cho 1 đám người lúc nhúc phía sau, hắn vì khí khái đế vương và nhân phẩm này nọ lại chỉ thể khó chịu nhìn Dịch Kiến Hành đi vào trước.
Một đám người này vừa vào liền dọn bãi chỗ này sạch trơn không bóng người, hồ sen lớn trước đây vốn xinh đẹp bây giờ đã không còn mà chỉ còn lại một đạo cầu vòng quang tráo lớn nhô lên.
Trên trời cao, Giao Long nhìn thấy cảnh này liền gấp gáp nhưng lại bị Dương Chấn Thiên quần đấu không thể tách ra, thương tổn trên thân lại nhiều càng thêm nhiều.
10 phút sau khi nhóm người này tiến nhập di tích.
""Críttttt..." một âm thanh chát chúa vang lên sau đó bầu trời bị một bàn tay đen ngòm như ma quỷ xé rách sau đó một cái hố đen nhỏ như bàn tay sinh ra.
"Rít....gào...." một tiếng xé gió vỡ vụn sinh ra sau đó là một thân ảnh đen đen lao vút ra ngoài.
"Rầm..." khi bàn chân hắn chạm đất, mặt đất liền bị cự lực nện nứt toác, một nhân ảnh được bao bọc bởi hắc ám khí thể hiện ra đậu ngay trên vòm trận pháp mà không hề bị xét nát bấy như những người khác.
Chỉ thấy hắc khí dần tán đi liền hiện ra thân hình bên trong, một đôi hắc cực dần thu lại, tai nhọn thu lại, vẩy đen trên thân thu lại, tất cả chỉ còn lại một nhân hình vạm vỡ to lớn và đôi mắt hung tàn bạo ngược, một nụ choài tàn nhẫn khát máu.
Chỉ hơi chần chừ một chút sau đó hắn liền động, chỉ thấy 1 tay hắn hóa thành ma trào móng vuốt như lợi nhận hiện ra ẩn chứa một loại lực lượng âm u tà dị khiến không gian xung quanh trở nên yếu ớt.
"Xẹt" một cái cái trận pháp quang tráo này liền bị xé ra một lỗ hổng, yếu ớt đến kỳ lạ hoàn toàn không phải khó khăn như với Hoàng Siêu, Dịch Kiến Hành
10 phút sau khi Dương Bân đi vào, bầu trời lại hiện lên 2 đạo quang hoàn sau đó là một thanh niên và một vị trung niên đi tới.
Một lát sau, lại có thêm một đạo huyết sát kiếm khí bay tới, nếu Thiên có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra hắn, chính là sát thủ mà mấy ngày nay vắng bóng không tập trung vào hắn.
Tên thanh niên mới tới có vẻ mặt khá giống Vương Trần Kiệt, đó chính là đệ nhất thiên tài Vương gia Vương Thiên Sầu, chỉ thấy hắn vừa tới liền hơi thu liễm vẻ bá đạo nhìn qua 2 người kia sau đó trở tay lấy ra một cái hồ lô, mở nắp liền phun ra kinh người lôi điện kiệt lực mở ra trận pháp.
"Haiiii....không ngờ ta đi trước vài ngày mà vẫn không nhanh bằng được quái vật kia, vẫn là tới sau ah...uhm, di tích bậc này không thuộc về Dương gia ta thì còn ai"
Nói xong cả 3 người đều tự dùng thủ đoạn của mình để tiến vào.
Khắp Lạc Quốc, một tòa di tích mở ra liền khiến các thế lực khắp nơi quyển động, một lần khám phá di tích này dù thành hay bại cũng khó tránh một hồi gió động mây phun.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK