Lần này, cơn sợ hãi thật sự đã đến với trương phi long
Điều ông ta nãy giờ e sợ quả nhiên đã thành sự thật
Phong ấn trong người đã hoàn toàn được giải khai, tu vi cũng trở về cấp hóa thần trung kỳ
Nhưng mà đứng trước loại uy thế đơn giản của Thiên, không ngờ lực lượng ngập trời trong cơ thể lại không có lấy 1 chút lực phản kháng....
Tất cả....tất cả lực lượng...thần thông pháp tắc...chân khí...bảo vật....thậm chí tâm cảnh vô tình phái tới cảnh giới vong tình cũng không có 1 chút tác dụng
Lực lượng trong cơ thể dù gầm thét lơn cỡ nào thì cũng áp chế đến nỗi không thể vượt ra khỏi đan điên, bên trong đó, thần thông pháp tắc đang run sợ...tựa như 1 loại giun dế khi gặp chân thần vậy....nó run sợ....nó sợ hãi....dù là trương phi long có trấn an thế nào cũng không được
"Cha...cha...nó..nó....bắt...nó...cho....ah...con..." trước khí áp kinh khủng mà Thiên ép lên, âm thanh mà trương Khánh Lỗi phát ra đều bị bẻ đôi, gẫy gập
Nhưng mà nằm trong sự bảo bọc nhỏ bé của người cha, áp lực đã dồn ép tới mức thở không nổi !,
nhưng lúc này bản chất của hắn vẫn không thay đổi, vẫn muốn bắt Thiên lại để hành hạ theo cách của hắn...vẫn muốn bắt diễm để dâm dục theo cách của hắn.... hắn vẫn vô cùng ngu xuẩn không hề biết rằng chính người cha của hắn còn đang trong tình trạng "heo nhìn nước sôi" tay chân đều vô lực phản kháng, trong đầu đang ngàn vạn cơn sợ hãi, ý chí cũng bị đánh tan tành
"Tốt....chết vẫn không biết hối cải....được..." lần này không hiểu sao Thiên lại có 1 suy nghĩ trả thù khác...
Đối với cha con này....giết có thể sướng tay....nhưng lại là quá dễ dàng....loại người ma quỷ như họ....phải sống thật dai....thật dai dẳng...để chìm ngập trong đau khổ....để nhận lấy khổ nhục mà vô số thảm cảnh của người bị hại mà họ đã gây ra....phải tự mình cảm nhận sự nghèo khổ..đói ăn...để tự mình cảm nhận sự nhục nhã...bị người khi nhục...phải tự mình cảm nhận sự yếu đuối...sự cô lập....bị ket trên chèn ép
Họ xứng đáng....
Họ xứng đáng nhận tất cả những điều đó....
Nếu như cái chết là giải thoát....thì họ sẽ phải sống....sống trong đau khổ....sống trong nhục nhã....để rồi...muốn chết cũng không được....muốn giải thoát cũng không được....họ sẽ phải sống dai dẳng...chịu trăm ngàn cay đắng cho đến tận khi sắp chết...
Tròng mắt trắng dã trợn lồi bất lực của trương phi long chậm rãi nhìn Thiên....
Chậm rãi nhìn hắn như 1 khối băng tượng lạnh lẽo thấu xương đang nhấc lên chân phải....bàn chân ma quỷ đó...chậm rãi đặt lên đầu gối con trai mình
Trương phi long rất muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để nhào tới ngăn cản....để gào thét xin tha...thậm chí để đỡ thay cho con trai.....nhưng mà lão không làm được.
Lão trơ mắt ra nhìn tới bàn chân đó chậm rãi nhấn xuống....lão chỉ hi vọng...1 hi vọng duy nhất...nó...bàn chân đó...đừng tiến thêm nữa...đừng dẫm nát đầu gối con trai lão...hủy hoại đi tương lai của nó
"Cha.....cha cứu con..." giọng Trương Khánh Lỗi thét lên.
Bàn chân Thiên còn chưa dậm xuống, nhưng ký ức 1 lần đau đơn lần trước đã ám ảnh hắn trong 1 thời gian quá dài...quá kinh khủng...nếu phải chịu như vậy thêm 1 lần nữa...đây sẽ là điều mà hắn không thể chịu nổi....cộng thêm bây giờ lại có thêm cha hắn bên cạnh làm chỗ dựa...tâm lý của hắn rất là yếu ớt...
Nhưng mà lần này...dù có cha hắn ở bên cạnh...có chỗ dựa bên cạnh...có người che chở cho hắn bên cạnh...nhưng ông ấy chỉ có thể trợn cặp mắt đỏ ngầu lên, gân xanh toàn thân đều gồng lên, miệng không ngừng gào thét, ...nhưng tất cả...tất cả đều vô ích.
Và rồi...
Cơn đau đớn truyền đến từ đầu gối...Trương Khánh Lỗi gào thét lên thất thanh, không ngừng kêu lên câu đó..."cha...cứu con..."
không hiểu sao ngay lúc này đây, cơn đau lại hơi dừng lại, 1 luồng khí lạnh xộc lên óc làm Trương Khánh Lỗi tỉnh táo 1 cách phi thường....tỉnh táo đến nỗi cảm nhận được nhiệt độ không khí đã trở về 0°....và cũng vừa đủ để nghe thấy giọng nói băng giá từ miêng Thiên phát ra
Toàn bầu trời khắp thế giới đều bị loại sát khí kinh Thiên này ảnh hưởng, nhiệt độ dù là buổi trưa ở sa mạc cũng không tới được 10°c, bầu trời là 1 mảnh tối đen khiến nhân tâm rung động trong sợ hãi
Và cũng lúc đó...giọng nói băng lạnh của Thiên chấn động không gian khắp cả hành tinh truyền rõ ràng vào tai từng người một...không sót 1 chữ
"Ta cho 2 cha con...ngươi....biết....đồng thời cũng cho cả thế giới này biết....diễm là người con gái của ta....trương ngọc diễm....chủ tịch tập đoàn toàn phúc....thế gian này...bất kể là ai....chỉ cần dám tổn thương tới cô ấy....thậm chí chỉ là trong suy nghĩ...." lời nói mang theo 1 hơi thở như vọng về từ địa ngục
Bầu trời tối đen bên ngoài bắt đầu rền rỉ lên từng tia chớp ngoằn ngoèo ẩn chứa sự bạo nộ của tự nhiên....từ 1 người đã làm cả đại tự nhiên đều bạo nộ theo hắn...
"....ta...sẽ....g..i..ế..t.....sạch....dù kẻ đó là ai....kể cả ông trời.....thậm chí hủy diệt cả tinh cầu này...."
"Rõ...chưa..."
"Ầm...ầm...đùng...đùng.." lời cuối phun ra...Thiên địa cùng bị xé rách...vạn vật sinh linh đều kinh hãi nhân tâm, đại đạo chấn vang....trời đất, thời gian, không gian đều run rẩy
Nhưng đối với nhân loại thì lời đó là 1 sự rung động trong máu tanh, chỉ duy nhất có 1 người thôi....1 người con gái duy nhất thôi....ngay tại vị trí này....ngay tại trước bàn thờ mẹ mình....người con gái đó đã bị 1 lời đó chấn động đến tâm hồn thiếu nữ cũng mất đi cả cảm giác....mất đi luôn cả ánh sáng
Tại vì...lời nói đó đối với cô...đó...chính là lời nói tuyệt vời nhất mà con tim cô cần, là thứ đanh thép nhất với người khác nhưng lại ngọt ngào nhất với cô
"Đừng tưởng mày là con 1 kẻ như trương phi long....dù mày là con ông trơi...tao cũng giết...."
Nhưng kỳ lạ, bàn chân Thiên đè chặt lên đầu gối Trương Khánh Lỗi lúc này lại không tiếp tục nhấn xuống nữa mà ngược lại còn nhấc lên
Cảnh tượng 1 chân đạp xuống, thịt nát xương tan đã không diễn ra như trong tưởng tượng của Trương Khánh Lỗi, đồng thời cơn đau cũng mất đi...cảm giác nhẹ bẫng sướng khoái dâng lên...Trương Khánh Lỗi cười lên như điên dại
"Hahahahahaha.....oahhhhaahahaha....không dám phải không...không dám phải không....khoa trương....sao mày không khoa trương nữa đi....sợ cha tao phải không....không dám đánh phải không....sợ rồi....mày sợ lắm rồi phải không....hahahaha....đây này....cánh tay tao này....đạp đi...mau đạp đi....mày có dám hay không...tao...xin mày luôn đoa....hahahahaha...."
Và để để minh chứng cho lời hắn, 1 tiếng động đã vang lên
"Rắc...crốp..."
Tiếng cười của Trương Khánh Lỗi ngưng bặt, 2 mắt trợn lên vẻ khó tin sau đó là...cơn đau thấu tim từ khủy tay truyền đến
"Ahhhhhhhhhhhhhhh....." tiếng gào thét chói tai vang lên
Thiên chậm rãi nhấc lên bàn chân để lộ ra 1 mảnh máu me, thịt nát phía dưới
Không sai
Đó chính là vị trí cánh tay của Trương Khánh Lỗi
Bước chân Thiên rất chậm rãi tiến tới vị trí bên kia của hắn, và chân cũng rất thong dong đặt lên phần khỉu tay nguyên vẹn còn lại
Giọng hắn vang lên: "đôi chân này không phải của mày....nó là thuộc về 1 người lương thiện vô tội khác.....cha mày có thể nhẫn tâm cắt từ cơ thể người khác ra để lắp cho mày...tại vì ông không phải con người....còn tao thì khác"
"Nhưng mà đôi tay thối tha, dơ bẩn này....lại là của mày....so với vô vàn người khuyết tật khác....thì mày không xứng để có nó..." nói xong chân Thiên chậm rãi nhấn xuống
Cảm giác đau đớn từ từ truyền đến, cơn đau từ bàn tay xen lẫn sự sợ hãi tột độ trong tâm khảm, rốt cuộc Trương Khánh Lỗi phải làm 1 việc đầu tiên trong đời
"Không ...tha cho tao...."
Nhưng mà Thiên giống nhu không hề nghe, và rồi...
"Crốp...."
"Ahhhhhhhhhhhhhhh...."
Ở phía xa, trịnh nhan phi nhìn thấy cảnh này....nhưng mà không có 1 chút can đảm để tiến vào...thậm chí là thét lên...lúc này, cái tâm ham sống sợ chết đã chiến thắng tình mẫu tử, bà ta lặng lẽ bước đi....rời khỏi căn nhà đã bắt đầu suy tàn không đáp ứng được cuộc sống xa hoa này của bà nữa
Bà rời bỏ đứa con trai được nuôi dưỡng từ vinh hoa, và người chồng như ông vua giầu có...cái thứ tình cảm được xây dựng trên vô số tiền tài, danh vọng như 1 lâu đài cát đó....đến lúc này đã vỡ tan và bị vứt bỏ 1 cách không thương tiếc
Chuyện bỏ trốn này Thiên biết rõ, nhưng hắn không quan tâm....chân hắn lại tiếp tục đạp lên vị trí hạ thể của Trương Khánh Lỗi
Và trước tiếng khóc thét của hắn, Thiên đã đạp nát bét phần dương căn của nam nhân, để lại 1 mảnh máu me bầy nhầy...
Trương Khánh Lỗi coi như đã xong, Thiên ngước mắt lên, nhìn về phía trương phi long đang ở cách đó mấy mét, trước sự căm thù và sợ hãi run rẩy của lão. Chân Thiên lại chậm rãi tiến tới
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK