Đối diện với du thuyền của Thiên, đó là một chiếc du thuyền hạng nhất sang trọng, trên mui thuyền đứng một nam thanh niên áo vàng, thần thái cao ngạo, ánh mắt si dại không chớp mắt nhìn tới 3 vị mỹ nữ.
Bên cạnh hắn là một cô nương có gương mặt trái xoan xinh đẹp như hoa, trên thần thái là một sự mưu mô chua ngoa được che đậy kỹ bởi lớp hóa trang e lệ và một sự thuần khiết đầy giả tạo.
Xưa nay nam nữ trong giới hoàng hoa quý tộc đa phần đều có cá tính trục lợi và mưu mô như vậy, cái gì thuần khiết, cái gì thật thà đều sớm đã bị cách giáo dục sang quý vứt bỏ.
Cái họ tính toán bây giờ chỉ có lợi ích, lợi ích càng lớn hơn nữa và cách làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất.
Hôn nhân trong quý tộc đều không có tình yêu, tất cả đều là dựa trên lợi ích tương xứng mà đánh đổi, thuần túy là một sự trao đổi.
Trên hôn nhân và trên cả xác thịt.
Nữ nhân quý tộc còn được dân gian bình dân ví như một kỹ nữ giá cao là vì như vậy.
"Tiện nữ nhân kia...uổng cho các ngươi có gương mặt xinh đẹp, không chỉ biết câu dẫn nam nhân mà còn hoang đàng vô độ...giữa ban ngày ban mặt còn liếc mắt đưa tình thật không biết xấu hổ"
Giọng nàng không lớn, thậm chí vẫn còn một chút nhu mì nhưng mà lại vừa khéo để cho tất cả mọi người cùng nghe thấy, đặc biệt là ngay kịp lúc 3 nàng rụt lại cái đầu vào trong thì một câu này rất vừa vặn đánh thức đám nam nhân si ngốc kia từ trong mọng.
Và cũng ngay lúc này, họ mới chú ý đến một người khác còn tồn tại bên cạnh mỹ nhân.
Ngay lập tức Vương Trần Kiệt co lại ánh mắt khi thấy Thiên.
Một thanh niên sắc cạnh rõ ràng, phong thần tuấn ngọc, chỉ là phục sức lại quá đỗi tầm thường, một tay cầm cần câu, một tay cầm cái bình nhỏ bên trong là con cá mầu đỏ kim sáng rực.
Điểm lạ lùng là thanh niên có thần thái ung dung điềm tĩnh này lại hữu ý vô ý luôn là tâm điểm cho ánh mắt và hành động của 3 vị mỹ nhân.
Càng đáng hận là ánh mắt các nàng nhìn hắn còn ẩn chứa một chút nhu tình mềm mại và tình ý khó hiểu, thậm chí cả ánh mắt nụ cười hay những hành động cử chỉ đều cố ý vì hắn mà làm tâm điểm.
"Khốn kiếp....còn dám phớt lờ bổn công tử...thật ngông cuồng tự đại"
Vương Trần Kiệt bốc lên nộ khí, trong lòng sớm đã dậy lên vô tận đố kỵ với Thiên bây giờ lại càng bị hắn phớt lờ trong lòng liền cảm thấy mình chịu nhục.
"Ầm..ầm.."khí thế trên thân hắn như thao thiên phích lịch ầm ầm dâng lên không ngờ lại là tu vi bán thánh.
Đạo khí thế ngập trời này vừa ra liền tức thì phủ trọn lấy du thuyền của Thiên vào trong ép cho mặt hồ bị lún xuống cả chục mét, chiếc thuyền liền lênh đênh như có thể sập bất cứ lúc nào.
Khí thế này vừa phủ xuống liền nghiễm nhiên giống như một loại uy hiếp trắng trợn.
"Lập tức ra đây cho ta...nếu không....tự nhận hậu quả"
Xưa nay nam nhân quý tộc đều vậy, đối với quý nhân sẽ tỏ ra lễ độ nho nhã, khí độ phiên phiên nhưng đối với kẻ thấp kém hơn mình thì lại tự xem mình là bề trên, uy nghiêm không thể nhục
Một câu nói thừa cũng không muốn, mở miệng là sai khiến, khép miệng muốn người khác dạ thưa, còn nếu không...thì họ sẽ lập tức ra tay lập uy.
Uy nghiêm hoàng giả không thể phạm, mà trước 3 vị mỹ nữ, thì uy nghiêm của hắn lại càng không thể phạm.
Lập uy, chính là như vậy Vương Trần Kiệt hắn đây là đang muốn chứng minh sự ưu tú của minh và lại càng muốn chứng minh hắn...có thể đạp lên đầu tên nam nhân mà các nàng mỹ nhân đang để ý đó dưới chân
Nhìn thấy hành động của Vương Trần Kiệt, Lúc này ánh mắt nữ nhân bên cạnh hắn lập tức liền dấu đi một tia sắc lạnh vui vẻ.
Bên trong thuyền.
"Uhm...tên ngu xuẩn này là ai vậy, Lục Anh nàng biết không" Thiên hỏi
"Hắn sao...hắn là Vương Trần Kiệt con trai thứ 2 của gia chủ Vương gia Vương Khánh, tu vi bán thánh ah nha là xếp vị trí thứ 6 trong thập tuyệt" Doãn Lục Anh duyên dáng xinh đẹp nói.
"Còn nữ nhân bên cạnh hắn là Lục Kiết tiểu thư Lục gia, chính là hôn thê của hắn...2 người này đều là thân phận không tầm thường, dù là hoàng gia cũng phải lễ kính ah."
"Gê vậy sao...thật không tệ nha, trông hắn quả thật cũng có chút tự xem mình là cao thượng đi...các nàng...có muốn chơi một chút không ?"
"Chơi...chơi cái gì ? !!!!!!" lập tức 3 nàng chúi đầu vô thích thú.
"Xem ta..."
Nói xong, Thiên rậm rì rì đi ra ngoài
Bên trong, 3 nàng đều nhất loạt vén rèm nhìn ra, ánh mắt vui vẻ, trên mặt mỗi người một vẻ xinh đẹp không tả xiết.
Vương Trần Kiệt lại một lần nữa si ngốc nhìn các nàng.
"Hừ...thì ra là một đám kỹ nữ, 3 nữ ngự một nam...thật là quá thấp kém đi nha, không những vậy không ngờ lại là một nam nhân ti tiện Hắc Đồng nhân tộc nữa chứ...khẩu vị thật là nặng ah nha" giọng Lục Kiết chua ngoa kịp lúc vang lên.
Lúc này, Vương Trần Kiệt mới bừng tỉnh đưa ánh mắt qua nhìn Thiên sau đó đáy mắt liền không nhịn được khinh bỉ.
Vừa nhìn thấy mái tóc và cặp mắt mầu đen của Thiên, một đám khán giả đều ồ lên bàn tán.
"Aiiii...không ngờ lại là một tên tiện tộc, mỹ nhân ơi là mỹ nhân, sao lại có thể như vậy ah..."
"Không đâu...dù có chọn một nô bộc chèo thuyền cũng không nên chọn một tiện chủng chứ, mỹ nhân như vậy sao lại tầm nhìn kém như vậy ah..."
"Không có đâu, ngươi không thấy tên nô bộc đó ôm cần câu sao...dùng đan dược đi câu cá, sẽ không phải kẻ bình thường được đâu"
"Phải rồi, gần đây ta nghe nói tên công tử Dương gia mới từ cõi chết trở về mà, hắn cũng có mái tóc mầu đen ah nha"
......
Chẳng mấy chốc thân phận Thiên đã bị một đám người đoán già đoán non mà lôi ra.
Quả nhiên lúc này Vương Trần Kiệt đã ngầm đoán được thân phận của Thiên, với địa vị và trí tuệ của hắn thì đoán ra là chuyện hợp lý thôi.
"Ngươi là Dương Tiêu..." giọng hắn tựa như hỏi tựa như ra lệnh
Thiên ngồi trên muôi thuyền tay cầm cần câu nhấp nhấp, miệng đáp lại một câu y hệt.
"Ngươi là Vương Trần Kiệt..."
"Hừ...là bổn công tử hỏi ngươi, ngươi còn dám hỏi ngược lại"
"Ục...ục....Vậy ngươi là cái thá gì .." nước động, Thiên dửng dưng thu cần bắt ra một con cá bỏ vào hũ
"Ah, ha...lại thêm một con, vậy là còn 8 con...Tiêu ca, huynh mau câu tiếp" Doãn Minh Anh xinh đẹp mềm mại nhận lấy cái hũ thủy tinh ngắm nghía, thái độ vui sướng khiến một đám nam nhân ngây dại.
Thái độ của họ tất cả đều là chú tâm vào hành động của Thiên, người bên ngoài làm gì họ đều không quan tâm
Cách nàng gọi "tiêu ca" đã rất vừa vặn chứng minh cho thân phận Dương Tiêu của Thiên, bất quá đối với mọi người thì cái tên Dương Tiêu lại là một trò cười.
"Ah,hahahahaha...thì ra hắn chính là phế vật năm xưa không chết đó sao...phế vật như hắn sao không chết đi, còn sống trở về làm gì ah...làm trò cười cho thiên hạ sao"
Tên to miệng này vừa nói tới đây đã bị 3 luồng sát khí mềm mại ập tới làm cho lời còn trong họng chưa phun ra đã bị làm cho nghẹn lại.
"Hừ...thì ra là tiện nhân Dương gia kia sao, trước mặt bổn công tử dù là Dương Bính lão đầu kia còn phải có 3 phần lễ...tiểu tử ngươi gặp bổn công tử lại một lời chào không có...thật là không biết tôn ti"
"Không sai, thân phận Vương công tử cao quý, một tiện nô như ngươi thật không có giáo dưỡng, còn cả một đám nữ nhân thối kia nữa, chỉ biết liếc mắt đưa tình với tiện nam nhân bên mình...quả thật là một phường dâm nữ"
Lục Kiết chua ngoa mở miệng.
Thiên làm như không có chuyện gì tay nhấc cần bỏ 1 con cá nữa vào hũ, mấy lời chửi rủa ngoài kia hắn xem như chó cắn hết.
"Các ngươi thật phiền...cút đi...uhm, cả ngươi nữa...làm cá của ta sợ rồi" Thiên phẩy tay làm điệu bộ như đuổi vật dơ bẩn.
"Uhm.. cô duyên vô cớ liền tới đây xía vào chuyện riêng của người ta...mở miệng liền mắng người còn ra dáng cao cao tại thượng muốn người khác xem ngươi như hoàng đế mà tiếp đón chắc....vô duyên...không biết xấu hổ...còm không đi, Tiêu ca ca bảo các ngươi cút..." Doãn Kế Anh là người thế nào chứ.
Bình thường nàng hiểu chuyện và lễ phép cỡ nào nhưng mà...nàng mới có 17 tuổi thiếu ah, bản thân được nuông chiều quen bản tính phản nghịch chưa hết lại càng đi theo một Tiểu Thanh vô pháp vô thiên sau đó đó lại có một Dương Tiêu ca ca che mưa chắn gió cho.
Bây giờ nàng có thể nói là coi trời bằng vung, chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, mở miệng liền không kiêng nể ai đặc biệt là một đám người nàng không ưa.
Bản tính thẳng thắn hào sảng cá tính hiếm có trên một cô gái được nàng thể hiện ra một cách triệt để
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK