"Anh....sao...anh là ai....sao lại chạm vào người tôi"
Người Phía trước chính là 1 thanh niên chiều cao 1m8 thân hình cân đối, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn. Thân người không quá vạm vỡ nhưng lại có body chuẩn đến nỗi thêm 1 chút thì thừa, bớt 1 chút thì thiếu
Trên đôi môi trái tim là 1 nụ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, làn da trắng, môi hồng hồng, mũi cao mắt sáng tóc xõa. Khuôn mặt tròn cằm chẻ. Tổng quan chính là 1 gương mặt đẹp trai không gì để chê
Tên khốn này nhìn có vẻ như hiền ngoan ngây thơ như nai vàng nhưng lại lộ ra 1 cái răng nanh vô cùng giống gian tặc đang thực hiện hành vi cưỡng dâm.
Tất nhiên là 1 người như Thu sẽ không thể nhìn thấy hàm nghĩa của nụ cười "khả ái, gần gũi" này
Hắn ta chỉnh chỉnh lại dáng người rồi làm ra vẻ thần bí, tay trái để chắp sau lưng, tay phải vuốt vuốt cái cằm nhẵn thín không sợi lông đạo mạo nói
"Ta là bụt đây....Tại sao sao con khóc.."
"Anh...anh mau nói...nếu không tôi sẽ la lên..." thu vừa giận vừa buồn cười, tên khốn này còn làm bộ giống tiên
"Heheeheee...la đi...em có gọi phá cổ họng cũng không có ai nghe...khà..khà..." Thiên lại làm ra điệu bộ dâm tặc sắp thực hiện hành vi đồi bại áp sát cái mặt tới gần thu làm thu vội che ngực sợ muốn chết
"Ê...anh là ai..." dù là như vậy nhưng rất khó hiểu là cô lại không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy thú vị nữa, tên điêu ngoa này giả làm dâm tặc vô cùng giống nhưng lại đẹp trai và lộ ra mấy phần ngây thơ trên khuôn mặt và giọng nói, gây nên 1 sự đối lập vô cùng khả ái
Tâm tư thiếu nữ lại thường chú ý đến những thứ như vậy, và đặc biệt là khí chất trên người kẻ đó không ngờ lại làm cô không cách nào cảm nhận được sự tà ác hay âm mưu lọc lừa nào từ thế gian, hắn là đóng kịch, là giả dạng nhưng lại sinh ra cảm giác người tốt giả ác nhân. Tâm đề phòng của thu cũng không còn sót lại chút nào
"Uhm....anh là th..i..ê..n......xứ hộ mệnh của em, thần linh thấy em đau khổ nên đã phái cố ý phái 1 người đ...ẹ...p...trai như anh t..ớ.i
Đây để c..h..ă...m sóc cho em..."
Hắn cố ý dùng giọng nói nhại giọng con nít ngọng ngịu, đưa bàn tay lên vẽ từng vòng tròn trên không trung, kéo dài mấy chữ Thiên, đẹp, tới, chăm ra làm thành bản mặt ngây thơ, cặp mắt to long lanh trên gượng mặt rạng rỡ được lộ ra.
Lần này quả thật Thu đã bị sự khả ái này đánh bại. Dù biết là cái tên to đùng này giả ngây thơ nhưng mẫu tính của cô vẫn trỗi dậy, bản chất thu dịu dàng mà bị tên khốn này làm cho suýt chút thì nhào vô nựng cái má hắn lên.
Tự nhiên nghĩ lại mà trong lòng không nhịn được cười, nhưng cô cố nén lại làm bộ như lạnh lùng hỏi lại
"Ê...anh không hiểu tôi nói sao..."
"Ay za....sao cô nương lại vó thể mau quên như zạy đó hả...Hà Thu cô nương ah...cô làm ta đau lòng quá đi..." hắn lại giả giọng ba tàu nói
"Ah...anh biết tên tôi...anh là..." thu quá bất ngờ
Nãy giờ hắn nói chuyện với cô làm như quen thân lắm, nhưng mà sao cô lại không thể nhớ ra được hắn vậy kìa ...ah khoan...
Bộ mặt này...hơi quen..giọng nói cũng vô cùng quen... chỉ tiếc rằng trời hơi tối, mái tóc hắn bị ướt xõa xuống, cô không nhìn được kỹ lắm
Lúc này Thiên lại sửa lại tư thế nói lại 1 câu mà làm thu như bị sét đánh
Thiên nói cái giọng thần côn giống hệt lúc bán phù cho thu đã từng nói:
""Uhm..mắt hơi thâm đen, trán nhăn, tim loạn nhịp, mắt thất thần...lại tới nơi bệnh viện này có phải...nếu...." lời còn chưa nói hết thì thu đã la lên
"Ahhhh....anh là..." sau đó cô giống như bị sốc, 2 tay lập tức bịt kín miệng nhỏ, 2 mắt to lóng lánh bắt đầu trào ra những giọt nước mắt
Ngoài trời đang mưa, nhưng nước của cả bầu trời dù có lắm xúc cảm đến đâu cũng không thể so sánh được bằng xúc động và chứa chan tình cảm bằng được những giọt nước mắt từ 1 người con gái đang ngồi đây
Trên đời có bao nhiêu loại cảm xúc, bao nhiêu loại cung bậc tình cảm cũng không cách nào sánh được bằng tâm tư lúc này của cô
Ngòi bút của tác giả dù có hay tới đâu cũng không thể vẽ được hết, miêu tả được hết lọai xúc cảm hỗn tạp của thu lúc này.
"Sao hả...nhớ chưa..." Thiên khẽ vuốt mái tóc ướt lên trên để lộ ra khuôn mặt thanh tú, cương nghị còn ẩn vài nét ngây thơ
"Lá phù lần trước...em bỏ rồi hay là làm gì với nó...."
Nghe được lời này, quả thật thu không thể nhịn nổi nữa. Bể sầu của cô bị tên khốn đó nhảy vô phá tan tành làm cô không nhịn nổi
"Oa....huhuhuhu....ư..m...oaaaa...ahhhhh...."
"Ê....sao nói cũng khóc....mà không nói cũng khóc ah....bây giờ em muốn gì....muốn bắt nạt nam nhân tốt bụng phải không..."
Lần này tiếng khóc của thu vang lên là nước mắt của hạnh phúc...không hề liên quan chút nào tới buồn bã gì hết
Giống như tất cả mọi đau khổ, mọi chờ đợi và mọi hi vọng đều đã được đền đáp...
Cô hạnh phúc không cách nào tả xiết, đến nỗi mà cô không kịp thích nghi, khóc....chỉ có khóc mới là cách nhanh nhất giúp cô thể hiện được tâm sự và thích nghi được với loại hạnh phúc bất ngờ này
Lời nói và bộ mặt ngây ngốc của tên kia bị cô vứt sang 1 bên.
"anh chính là người bán phù hôm đó...anh..."
"đúng rồi đó...sao đây có định trả nợ cho anh không vậy...."
"nợ...nợ gì chứ...anh nói là không lấy tiền mà..."
"ahhh....thì ra là có ý đồ ăn quỵt...xấu xa....thật sự quá xấu xa..." thiên là ra điệu bộ thiếu phụ bị oan làm cho Thu tức đến ngừng khóc
"anh mới xấu xa...lúc đó anh nói là cho em rồi mà, giờ còn đòi tiền người ta....anh mới chính là xấu...xấu xa nhất trên đời...."
"không dám đâu...người ta bán em tấm phù quý giá...vậy mà cả tháng sau em không thèm nói năng gì, bây giờ vừa đòi là em trả lời anh vậy đó hả....uổng công hồi nãy anh cho em nằm lên chân tê hết, mất cảm giác luôn....cho em uống thuốc cảm, trị bệnh cho em....vậy mà còn xấu xa....em hỏi lại ông trời coi...vậy mà xấu xa nữa thì thiên lý ở đâu....ở đâu...ahhhhh"
thu bị hắn nói như phun nước miếng vào mặt vừa cảm động lại vừa tức, mặc dù biết sự thật là hắn cứu mình nhưng mà không nhắc thì thôi vừa nhắc liền làm cô nhớ tới chuyện mình nằm trên chân hắn ngủ không biết bao lâu, tay còn ôm lấy tay hắn để trước ngực....đáng hận là không biết lúc ngủ, tật xấu của mình có bị hắn nhìn thấy hay không nữa.
đó là còn chưa nói tới việc không biết tên khốn kia có sờ mó gì mình hay không, cả đời cô trừ cha ra vẫn chưa bao giờ có nam nhân nào chạm được vào người ah, kể cả tên vũ tần kia, dù là khoác vai hay nắm tay cũng chưa từng được chạm.
ấy thế mà tên nam nhân thối này được mình nằm lên gối cả buổi thì thôi, tay còn được mình ôm....so với vô số người khác....hắn diễm phúc muốn chết mà còn không biết thân biết phận dám chê ngược lại mình.
không hiểu sao có 1 loại ấm ức hòa với sự nghịch ngợm con nít trong người cô bị tên điên này kích phát ra hết.
Thu gào lên "ông trời...ông coi đó...tên này vừa được con gối đầu lên cả buổi trời, trên đời này có ai được như hắn không...vậy mà bây giờ hắn còn dám đòi nợ, dám nói con xấu xa....ông....ông mau trừng trị tên xấu xa, đê tiện này đi dùm con....ahhhhh"
lần này thì thiên đã bị lời phản đối phi lý này đánh bại hoàn toàn.
đạo lý gì con gái cũng nói ra được, đến cả việc cãi trắng thành đen này họ cũng làm được.
cái này thì thần thông của hắn có luyện tới đâu cũng vô pháp đánh thắng, chi bằng giơ lên 2 tay đầu hàng luôn cho rồi
thấy ánh mắt và điệu bộ ngây ngẩn, cái miệng ngậm thin không nói được của thiên. thu cảm thấy sảng khoái chưa từng có, trong cuộc đời cô ngoài việc mẹ cô thần kỳ tỉnh lại thì đây là lần đầu tiên cô sung sướng như vậy
"ê....xấu xa kia..."
"hừm.." thiên làm bộ gầm gừ
"hihi...anh nợ em 1 lần đó nhé...."
mắt thiên trợn trắng lên, hơi thở dồn dập, đầu óc choáng váng...
"cộng thêm lần này em mất công phơi nắng ở đây cả buổi để chờ anh nữa...để xem...cũng tính là anh nợ em lần 2..
hơi thở thiên như bò rống, ngực phập phồng...mặt đỏ gay
"còn nữa, còn cơn mưa này nữa....tại vì chờ anh mà em bị dính mưa...cho nên em quyết định...anh lại nợ em lần 3
"ạc...ạc.." thiên đã lâm vào tình trạng huyết áp lên cao, thiếu máu lên não
thấy thảm trạng của hắn nhưng mà đã bị Thu vô tình bỏ mặc, cô đưa lên nắm tay nhỏ đắc ý nói
"nhưng mà không sao, đối với 1 người như anh....nợ......là dùng để nợ nữa...nợ nữa là để lấy thân ra trả...hihi.."
"bịch" thiên trợn mắt lên ngã xuống ghế, đầu gõ xuống cái cộp....xong.....hắn đã bị đánh bại 1 cách triệt để
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK