Chương 881: Còn điều khác thườngDù sao thì không ai biết được cảnh giới đó rốt cục là gì. Không ai biết được lúc này thực lực mà Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả thể hiện ra có sức ảnh hưởng thế nào đối với thế giới.Không còn nghi ngờ gì nữa, võ sĩ ở tầng này đã phá vỡ sự cân bằng của thế giới. Cũng may Diệp Thiên đứng về phe chính nghĩa, nếu không, hai người mà liên thủ lại thì cũng đủ để dẹp bằng cả thế giới này.Nhưng hiện giờ hậu hoạ vẫn còn tồn tại. Nếu như Diệp Thiên thắng thì thiên hạ thái bình, Long Quốc không chìm trong lầm than.Nhưng nếu Diệp Thiên bại….Cả Long Quốc sẽ chìm trong biển máu. Có thể nói trận giao đấu này hoàn toàn quyết định tương lai vận mệnh của cả Long Quốc.Lúc này, sau khi Bạch Cốt Tôn Giả tung Bạch Cốt Trượng, không chỉ Bạch Cô Đảo mà cả mặt biển đều dậy sóng.Luồng gió lớn đáng sợ thổi bạt tới bao quanh Bạch Cốt Tôn Giả và Diệp Thiên. Mặt biển và bầu trời như nối lại với nhau.Cảm giác đè nén đáng sợ kể cả đến mấy người của Bạch Tử U cũng chỉ có thể lùi về sau.Thực lực của Bạch Cốt Tôn Giả đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.“Ông đã muốn vậy thì tôi cho ông toại nguyện”, Diệp Thiên điềm tĩnh nói, vừa nói anh vừa chậm rãi giơ Thuỷ Tổ Kiếm trong tay lên.Trong chốc lát, luồng khí tức mạnh mẽ quét khắp nơi. Thuỷ Tổ Kiếm là thanh kiếm khai sáng ra Long Quốc. Thanh kiếm này đại diện cho cả Long Quốc.Bóng hình Diệp Thiên như trở nên to lớn và vĩ đại hơn trong giây phút này. Một con rồng vàng xuất hiện, đối đầu với bạch cốt ở phía đối diện.Đây chính là trận quyết đấu của Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả, cũng là trận quyết đấu giữa hung tà và chính nghĩa.“Diệp Thiên, chết đi”, Bạch Cốt Tôn Giả gầm lên, cây Bạch Cốt Trượng trong tay ông ta thục mạnh xuống đất, tàn ảnh đầu lâu khổng lồ xuất hiện gầm thét, há miệng như muốn nuốt chửng Diệp Thiên.Kể cả là võ sĩ tầng thứ chính nếu tâm không kiên định thì e rằng cũng sẽ bị ảnh hưởng mà tẩu hoả nhập ma.“Thắng bại còn chưa biết”, Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng, thanh Thuỷ Tổ Kiếm trong tay cũng chém ra.Hú!Âm thanh gào rú khủng khiếp vang khắp trời đất. Dưới luồng khí tức uy nghiêm kia,một con rồng vàng bay về phía hình đầu lâu sau nhát kiếm chém ra của Diệp Thiên.Giây phút sau đó là cú va chạm rung chuyển trời đất.Hung tà và chính nghĩa, đầu lâu và rồng vàng va chạm vào nhau. Cả bầu trời bị bao trùm trong luồng sáng trắng.“Rút, mau rút”, Huyện Diệp mặt mày biến sắc thất thanh hô lên, sau đó dẫn đám người nhanh chóng lùi về sau.Người của Bạch Cốt Hội cũng lần lượt tháo chạy.Dưới luồng sức mạnh kia, chỉ cần không chú ý là có thể bị nuốt chửng vào đó lúc nào không hay.Kể cả là đứng cách xa một chút thì bọn họ cũng không khỏi lo lắng.Cả mặt biển sục sôi, những con sóng cao cả trăm mét cuộn lên rồi dội xuống, khí thế ngút trời, mặt đất như rung chuyển.“Anh Diệp”, Chu Hoàng và Bạch Tử U kinh ngạc.Đến cả Thanh Long và Lâm Khuê cũng không khỏi cau mày. Sức mạnh tới mức này đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ. Ai thắng ai thua lúc này không dễ phân định.Qua mười phút đồng hồ, những con sóng lớn kia mới bắt đầu yên ắng trở lại. Phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả vẫn đững giữa không trung, còn phía dưới bọn họ, mặt biển dường như bị vạch ra vết nứt lìa.Thế nhưng điều khiến người ta phải ngỡ ngàng đó chính là Bạch Cô Đảo lại không hề có dấu hiệu bị xâm hại.Dưới sự tác động của nước biển, vô số bộ xương trắng hếu đều phát ra ánh sáng trắng kinh người, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.Đương nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đặt cả vào Diệp Thiên và Bạch Cốt Tôn Giả.Từng con tim đập thình thịch, trong ánh mắt của mỗi người mang theo vẻ căng thẳng thấy rõ vì dù sao trận quyết đấu này cũng quyết định quá nhiều điều.“Không thể phủ nhận Lăng Thiên Chiến Thần quả nhiên danh bất hư truyền”, sau một hồi im lặng thì cuối cùng Bạch Cốt Tôn Giả vẫn lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng đó.Bạch Cốt Tôn Giả lúc này mặt mày rõ vẻ nghiêm trọng, trong đôi mắt chất đầy lửa giận.“Nếu như đây là quân bài cuối cùng của ông thì ông thua rồi”, Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh, tay cầm Thuỷ Tổ Kiếm mà không hề thể hiện gì ra mặt.Lời nói này của anh khiến Lâm Khuê và mấy người phía Chu Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng, trong đòn công kích vừa rồi thì Diệp Thiên chiếm thế thượng phong.Đội Vương và Hoàng của Bạch Cốt Hội thì mặt mày lại khó coi hơn hẳn. Tên nào tên nấy nghiến răng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên cho rồi.“Ha ha ha, Diệp Thiên, mày không phải vẫn ngây thơ vậy chứ?”, nghe vậy, Bạch Cốt Tôn Giả lại bật cười, giọng điệu mỉa mai.“Thôi được, tao sẽ cho mày xem quân bài cuối cùng của Bạch Cốt Hội”.Đằng sau lớp mặt nạ kia là biểu cảm khó hiểu của Bạch Cốt Tôn Giả và tất thảy mọi người đều có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương sau khi ông ta dứt lời.Vẻ điềm tĩnh của Diệp Thiên cũng theo đó mà biến mất. Anh nhìn xuống dưới chân.
“Quả nhiên”.Ở phía xa, Huyền Diệp cau mày, nói với giọng cảnh giác: “Bạch Cô Dảo e rằng còn có điều khác thường nữa”.Huyền Diệp vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cho người ta cảm giác không sao đứng vững nổi.“Có chuyện gì thế?”, Lâm Khuê ngạc nhiên vì mặt đất rõ ràng vẫn rất bằng phẳng, sao lại chấn động thế này?“Là hòn đảo nhỏ đó, Bạch Cô Đảo”.Huyền Diệp nghiêm túc nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía hòn đảo nhỏ và há hốc miệng. Quả nhiên, lúc này hòn đảo đang rung chuyển kịch liệt.Từng bộ xương như thể được sống lại, điên cuồng gào thét. Cảnh tượng khó tin khiến người ta phải lạnh sống lưng.“Diệp Thiên, mày sẽ được thấy quân bài áp chót của Bạch Cốt Hội sớm thôi”, nói rồi Bạch Cốt Tôn Giả cầm cây Bạch Cốt Trượng ngẩng đầu bật cười.“Những người theo ta, giờ là lúc các người cống hiến rồi”.Nghe hiệu lệnh của Bạch Cốt Tôn Giả, Bạch Cốt Hội lúc này chỉ còn lại trên trăm người và những Vương những Hoàng cũng như hộ pháp lần lượt không hẹn mà cùng tập hợp thành chiến trận. Bọn chúng lần lượt quỳ xuống.“Tôi đợi Tôn Giả hạ lệnh”.“Được”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, cây Bạch Cốt Trượng được ông ta giơ lên cao.“Bắt đầu đi, cho thế nhân mở mang tầm mắt, thấy được sức mạnh của người chết”.Ông ta dứt lời, Bạch Cô Đảo lại rung chuyển, giây phút sau đó, Bạch Cô Đảo bắt đầu bay cuộn lên không trung.Khi nổi trên mặt nước, người ta mới thấy rõ ràng hình ảnh của Bạch Cô Đảo. Đây là một cái đầu lâu khổng lồ được tạo thành bởi hàng trăm nghìn đầu lâu.Ánh sáng dị thường che lấp bầu trời khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Sau đó, cái mồm đầu lâu khổng lồ kia há ra, lực hút khủng khiếp xuất hiện.
“Quả nhiên”.Ở phía xa, Huyền Diệp cau mày, nói với giọng cảnh giác: “Bạch Cô Dảo e rằng còn có điều khác thường nữa”.Huyền Diệp vừa dứt lời, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cho người ta cảm giác không sao đứng vững nổi.“Có chuyện gì thế?”, Lâm Khuê ngạc nhiên vì mặt đất rõ ràng vẫn rất bằng phẳng, sao lại chấn động thế này?“Là hòn đảo nhỏ đó, Bạch Cô Đảo”.Huyền Diệp nghiêm túc nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía hòn đảo nhỏ và há hốc miệng. Quả nhiên, lúc này hòn đảo đang rung chuyển kịch liệt.Từng bộ xương như thể được sống lại, điên cuồng gào thét. Cảnh tượng khó tin khiến người ta phải lạnh sống lưng.“Diệp Thiên, mày sẽ được thấy quân bài áp chót của Bạch Cốt Hội sớm thôi”, nói rồi Bạch Cốt Tôn Giả cầm cây Bạch Cốt Trượng ngẩng đầu bật cười.“Những người theo ta, giờ là lúc các người cống hiến rồi”.Nghe hiệu lệnh của Bạch Cốt Tôn Giả, Bạch Cốt Hội lúc này chỉ còn lại trên trăm người và những Vương những Hoàng cũng như hộ pháp lần lượt không hẹn mà cùng tập hợp thành chiến trận. Bọn chúng lần lượt quỳ xuống.“Tôi đợi Tôn Giả hạ lệnh”.“Được”, Bạch Cốt Tôn Giả bật cười, cây Bạch Cốt Trượng được ông ta giơ lên cao.“Bắt đầu đi, cho thế nhân mở mang tầm mắt, thấy được sức mạnh của người chết”.Ông ta dứt lời, Bạch Cô Đảo lại rung chuyển, giây phút sau đó, Bạch Cô Đảo bắt đầu bay cuộn lên không trung.Khi nổi trên mặt nước, người ta mới thấy rõ ràng hình ảnh của Bạch Cô Đảo. Đây là một cái đầu lâu khổng lồ được tạo thành bởi hàng trăm nghìn đầu lâu.Ánh sáng dị thường che lấp bầu trời khiến người ta nhìn mà sợ hãi. Sau đó, cái mồm đầu lâu khổng lồ kia há ra, lực hút khủng khiếp xuất hiện.