Chương 203: Tôi không muốn biết
"Không có thời gian." Diệp Thiên lắc đầu, anh nhấc chân, tiếp tục bước vào phía trong.
"Không được." Tần Vũ phồng má, cô đứng chắn ngay trước cửa khách sạn: "Nay anh bắt buộc phải đi, không thì em, em sẽ bám theo anh suốt đấy." Tần Vũ không chịu nghe, cô ngang ngược chắn đường, còn len lén ra hiệu cho Triệu Ánh Thu.
Lần này, Triệu Ánh Thu không ngăn cả nữa: "Anh Diệp Thiên, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, em còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng nữa. Hôm nay em mời."
Diệp Thiên vô cùng bất đắc dĩ, thấy hai người họ không chịu bỏ qua, anh chỉ đành gật đầu.
Triệu Ánh Thu thấy vậy, mừng rỡ khôn nguôi. Trong lòng cô có một khát khao nhen nhóm, cô chỉ muốn được ở cạnh Diệp Thiên thêm lúc nữa.
Tần Vũ bĩu môi: "Nghe thấy người ta mời là đi liền, người gì không biết."
Hai mươi phút sau, Triệu Ánh Thu dẫn Diệp Thiên và Tần Vũ vào một nhà hàng cơm Tây nằm ngay trung tâm thành phố: "Món ăn ở đây khá ngon, mong là hợp với khẩu vị của anh với Tiểu Vũ." Triệu Ánh Thu mỉm cười nhìn về phía hai người, cô nói.
"Không sao, không sao, chỉ cần cậu mời là được, ăn gì cũng vậy thôi." Tần Vũ cười vô tư, cô đưa mắt đánh giá bốn phía, vừa lòng gật đầu.
Diệp Thiên chẳng nói chẳng rằng, nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường, anh cũng chẳng mấy để tâm chuyện ăn uống.
"Đi thôi." Triệu Ánh Thu mỉm cười, dẫn hai người vào trong.
"Cô chủ, sao cô lại đến đây?" Vừa bước vào, một người đàn ông trung niên hơi phát tướng, mặc đồ âu vội bước lại chào hỏi, giọng điệu vô cùng kính trọng.
Triệu Ánh Thu ừ một tiếng: "Thì ra là quản lý La, con mang bạn đến ăn cơm, chừa một phòng riêng cho con đi."
Quản lý La mời Triệu Ánh Thu vào nhà hàng, ông ta nghe vậy, chần chờ một lúc rồi lắc đầu đầy khó xử: "Cô chủ, thật lòng xin lỗi cô, hôm nay phòng ăn riêng bị đặt hết rồi, cô xem..."
"Bị đặt hết rồi?" Triệu Ánh Thu sững người, cô thấy hơi khó xử. Đây là lần đầu tiên cô mời Diệp Thiên ăn cơm, lại còn cả cô bạn thân từ xa đến nữa, chẳng lẽ lại ngồi ăn ở sảnh hay sao?
"Ngại quá, em cũng không biết chỗ này hết phòng ăn riêng rồi, giờ mình ngồi ăn ngoài sảnh hay đổi một nhà hàng khác đây?" Triệu Ánh Thu nhìn về phía Diệp Thiên và Tần Vũ, cô dò hỏi.
"Cứ ăn ở đây đi, qua lại nhiều phiền phức lắm." Tần Vũ nhún vai, mệt mỏi cả quảng đường dài đến Vũ Thành, lại còn bị doạ sợ vỡ mật nữa chứ, giờ cô cũng thấy hơi đói.
"Cậu đúng là con ma đói mà, nay để cậu ăn no căng luôn, được chưa nào?" Triệu Ánh Thu vỗ nhẹ lên đầu cô bạn thân, sau đó quay sang nhìn Diệp Thiên: "Anh Diệp Thiên, anh thấy sao?"
Diệp Thiên nhún vai: "Sao cũng được."
"Được rồi." Triệu Ánh Thu gật đầu: "Quản lý La, tôi ăn ngay ngoài sảnh, ông sắp xếp đi."
"Vâng, mời ba vị đi lối này." Quản lý La thở phào, dẫn ba người đi đến một góc của sảnh ăn. Vị trí này sát cửa sổ, có thể nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, còn yên tĩnh nữa, tuy không thể so được với phòng ăn riêng, nhưng cũng không tệ lắm. Quản lý La tự tay đưa menu cho Triệu Ánh Thu, bấy giờ mới quay người rời khỏi.
"Ánh Thu, chẳng lẽ đây là nhà hàng của nhà cậu? Mình không ngờ cậu chính là một cô nàng giàu có đấy, hì hì." Tần Vũ vừa xem menu vừa trêu ghẹo.
"Cậu lo gọi món đi. Giàu có gì chứ, cậu mới giàu ấy. Trường mình chắc chẳng có ai giàu hơn cậu đâu." Triệu Ánh Thu liếc cô, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, thấy anh vẫn chẳng tỏ thái độ gì, trong lòng thấy phức tạp sao đó.
"Hứ, mình mà giàu cái gì. Thanh Thanh mới giàu. Cũng chẳng biết cô nàng đó đang làm gì nữa, đi Dung Thành một chuyến thôi mà như biến thành người khác vậy."
Triệu Ánh Thu sửng sốt: "Ừ ha, cậu không nhắc mình cũng quên, hình như lâu rồi cô ấy không đến trường."
Tần Vũ ậm ừ, rồi bỗng cười khì: "Ê này, chắc cô ấy đi Dung Thành để tìm người tình trong mộng của cô ấy nhỉ? Cứ nhắc anh Tiểu Thiên nhà cô ấy suốt ngày." Cô vừa nói, vừa nhìn Diệp Thiên trong vô thức. Thấy vẻ mặt của Diệp Thiên không thay đổi gì hết, chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi thất vọng.
Triệu Ánh Thu liếc nhìn cô: "Thôi chọn món đi cô nương, cẩn thận cô ấy nghe được thì chết dở."
Tần Vũ thè lưỡi đầy tinh nghịch, bấy giờ mới chọn món.
Tuy Diệp Thiên không nói gì, nhưng anh lại nghe rõ ràng, chẳng bỏ sót một con chữ nào trong cuộc nói chuyện của hai cô gái này. Anh thấy hơi kinh ngạc, không ngờ họ còn quen biết Tô Thanh Thanh. Thế giới này đúng là nhỏ bé mà.
Tần Vũ chọn món xong, cô chống tay phải dưới cằm, nhìn về phía Diệp Thiên, hào hứng nói: "Anh đẹp trai, hình như anh không phải người ở Vũ Thành nhỉ? Anh đến từ đâu vậy? Dung Thành? Hay là Thủ đô?"
Triệu Ánh Thu nghe vậy, cô cũng nhìn Diệp Thiên với vẻ tò mò. Thời gian cô quen biết Diệp Thiên cũng đâu ngắn, nhưng ngoài cái tên Diệp Thiên ra, cô chẳng mảy may hay biết gì khác về anh cả. Trên người Diệp Thiên có quá nhiều bí mật.
"Hình như những thứ này không liên quan gì tới em nhỉ?" Diệp Thiên nhìn Tần Vũ, nét mặt anh chẳng có lấy một thay đổi nào.
"Ê này, anh đúng là không tâm lý gì cả. Em tò mò hỏi đôi câu thôi mà, anh cần gắt vậy sao?" Tần Vũ nhìn Diệp Thiên với vẻ bực tức, sau đó cô lại cười hì hì, sát lại gần tai Diệp Thiên: "Anh đẹp trai, hay là anh nói với em đi, em sẽ dùng một bí mật để đổi với anh, được không?" Cô vừa nói, vừa len lén nháy mắt với Diệp Thiên: "Đây là bí mật có liên quan tới Tô Thanh Thanh đó nha."
Diệp Thiên thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, anh nhếch mép, nhưng đôi mắt vẫn yên ả như thường: "Thôi, anh không muốn biết."
"Anh!" Lời nói của Diệp Thiên chặn đứng mọi suy nghĩ ấp ủ trong lòng Tần Vũ. Cô gom góp cả một đống chuyện, giờ lại chẳng thể nói ra: "Hừ, anh đúng là, chẳng khác gì khúc gỗ cả, chẳng buồn nói chuyện với anh nữa." Tần Vũ hừ một tiếng, cô quay đầu đi, trông vô cùng đáng thương. Nhưng ánh mắt của cô vẫn thỉnh thoảng đánh về phía Diệp Thiên, rõ chẳng kiên quyết gì cả.
Triệu Ánh Thu cười gượng, cô lắc đầu, trong lòng thấy hơi quái lạ. Diệp Thiên thật là kẻ không ham mê nữ sắc sao, hay là bởi anh đã có người thương? Nếu được một người đàn ông ưu tú như vậy thích thì cô gái may mắn ấy chắc hẳn rất xinh đẹp.
Nói chuyện cả một lúc lâu, thấy cũng hơi chán, bấy giờ mọi người mới nhận ra là mình đã gọi món cả nửa tiếng rồi mà chưa có món nào được đưa lên bàn cả. Đúng là một nhà hàng cao cấp như vậy thì không nên phạm phải lỗi này.
"Ánh Thu, sao món ăn còn chưa đưa lên vậy? Đây không phải nhà hàng của nhà cậu à? Hay cậu đi giục nhà bếp đi? Mình sắp chết đói rồi đây này." Cũng chẳng biết là bởi bị Diệp Thiên chặn họng hay đói thật mà Tần Vũ hơi u oán, cô mở lời giục Triệu Ánh Thu.
Triệu Ánh Thu nhăn mày, cô giơ tay vời một nhân viên phục vụ lại: "Xin hỏi, chúng tôi gọi món đã được nửa tiếng rồi, giờ có thể bưng lên chưa?"
Nhân viên phục vụ sửng sốt: "Vâng, tôi đi nhắc sau bếp thưa quý khách." Nói xong, người nọ đi về phía sau sảnh ăn. Nhưng cô ta không đi tìm đầu bếp mà chạy tới trước mặt quản lý La: "Quản lý La, thực đơn của bàn số 24..."
Quản lý La nhíu mày: "Không sao, cứ để họ đợi đi." Ông ta nói xong, quay người bước đến cửa của một phòng ăn riêng xa hoa. Còn chưa bước vào, ông ta đã nghe thấy một tiếng gầm đầy phẫn nộ bên trong.