Chương 817: Có những ai
Rất nhanh chóng, đám đông phân thành mười mấy nhóm đứng đối diện với mười mấy bia đá.
“Bia đá này có sức ảnh hưởng lớn với tôi”.
“Tôi chọn bia đá này, tôi thấy có cảm giác thân quen với nó”.
“Văn tự trên bia đá này là một đoạn văn cổ mà trước kia tôi từng đọc qua”.
“Hình như tôi hiểu một chút rồi”.
Mọi người lựa chọn bia đá xong thì lần lượt ngồi xuống. Cũng có một số người tham lam, nhìn một bia đá vài phút rồi lại nhìn sang bia đá khác. Nhưng những người thế này không nhiều và cũng đều là võ sĩ yếu.
“Sư phụ, lần này sư phụ yên tâm rồi chứ?”, Chu Phong trước khi lựa chọn bia đá cho mình thì nói với Tô Vân Hải.
Tô Vân Hải mặc dù vẫn tỏ vẻ kỳ lạ nhưng lúc này ông ta lại gật đầu: “Xem ra là sư phụ cẩn thận quá rồi. Bắc Dương cũng hào phóng thật. Một nơi quan trọng thế này nếu như ở Lạc Bắc Môn của chúng ta thì tuyệt đối sẽ không cho người ngoài bước vào”.
Chu Phong gật đầu: “Có lẽ là do một số chuyện trước đó khi ở mê cung và núi lửa khiến mọi người tức giận nên Các Chủ Bắc Dương mới dùng cách này để làm yên lòng mọi người”.
“Cũng có khả năng di chuyển mục tiêu vì dù sao việc hợp tác không thể bại lộ. Bắc Dương muốn lập thế cục mới thì phải tiêu diệt sạch những thế lực và gia tộc thâm căn cố đế”, Tô Vân Hải đồng tình với đồ đệ của mình.
Bắc Thiên Các là thế lực hàng đầu tại Bắc Cương, có địa vị vô cùng quan trọng. Nếu như những việc không vui trước đó bị người ta ghi nhớ thì e rằng ảnh hưởng rất lớn tới những cái bẫy mà Bắc Thiên Các đặt ra cho nên cách này làm thay đổi sự chú ý của mọi người mà lại khiến những người hoài nghi tạm thời quên đi. Đây cũng là một cách làm tốt”.
Theo kế hoạch, ở đây ngoài mấy bên đã hợp tác từ trước ra thì những người khác đều phải chết. Đã là người phải chết thì có phóng khoáng hơn một chút cũng chẳng thành vấn đề.
“Vậy sự phụ, con tới chọn bia đá cho mình nhé?”, Chu Phong lên tiếng.
Tô Vân Hải gật đầu, sau đó ông ta cũng tìm một bia đá và quan sát tỉ mỉ.
Rất nhanh chóng, ông ta cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vì những bia đá này đều có lực hút đối với võ sĩ tầng thứ mười.
“Bia đá thần kỳ, văn tự thần kỳ…”, Tô Vân Hải không khỏi kinh ngạc.
Không chỉ mình ông ta, rất nhiều người của các thế lực cũng quan sát rất tỉ mỉ, trong đó không thiếu võ sĩ tầng thứ mười.
Đến cả Bạch Ngục của Bạch Cốt Hội lúc này cũng tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Hắn ta nhìn chằm chằm vào một bia đá.
“Ô…quân bài áp chót của tôi… vừa khéo sao?”
Bạch Ngục trợn tròn mắt nhìn những văn tự trên bia đá rồi tỏ vẻ ngỡ ngàng. Bách Mi không nhìn sang các bia đá xung quanh. Cô ta đứng một chỗ, hướng ánh mắt về phía xa vào một bóng hình trông rất đỗi bình thường, không hề thu hút nhưng lại khiến cô ta có cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Thế là cô ta liếc sang Bạch Ngục đang chìm vào nội dung của bia đá. Cô ta nhanh chóng bước đi tới phía bóng hình kia.
Đối phương cúi đầu, đội mũ.
Tới phía trước, Bách Mi hít vào một hơi thật sâu, nói: “Diệp Thiên?”
Bóng người kia đang dùng tay chạm vào một bia đá trước mặt. Bia đá này nhỏ nhất, trên đó chỉ có một chữ cho nên về cơ bản không có ai lựa chọn cả. Kể cả trông thấy thì cũng ngó lơ mà rời đi.
“Cô không nên đến”, người kia lên tiếng với giọng nói hết sức thản nhiên.
Giọng nói dứt, người này từ từ quay đầu lại, khuôn mặt thân quen hiện ra.
Chính là Diệp Thiên!
Mặc dù anh không đi cùng với mấy người phía Bạch Tử U nhưng cũng trà trộn vào đám người vào đây. Điều bất ngờ duy nhất chính là bị Bách Mi nhận ra.
Bách Mi vội hỏi: “Trước hết đừng bận tâm vì sao tôi đến, nếu anh muốn sống thì mau rời khỏi Bắc Thiên Các đi”.
“Đây chính là một cái bẫy được bày ra từ trước”.
“Bắc Cương cần lập lại thế cục nên những người chết rất nhiều. Chỉ cần là bên không hợp tác thì lần này không thể sống sót rời khỏi Bắc Thiên Các”, Bách Mi vội nói.
Đương nhiên, cô ta nói với giọng thoải mái hơn. Mặc dù Bạch Ngục vẫn liên miệng nói Diệp Thiên đã chết trong mê cung và việc Thuỷ Tổ Kiếm cũng đều chỉ rõ trong mê cung xảy ra chuyện nhưng Bách Mi không biết vì sao mà vẫn cho rằng Diệp Thiên chắc chắn còn sống.
Quả nhiên là vậy. Diệp Thiên ngây người một lát thì lập tức đáp: “Cô tự cứu cô một mạng”.
“Hả?”
Lúc này tới lượt Bách Mi thẫn thờ.
Cứ bản thân một mạng?
Chuyện gì vậy?
Diệp Thiên nói: “Tôi biết việc các người hợp tác. Vụ nổ ở đỉnh thứ nhất chính là một trong số những người các cô làm ra phải không?”
“Là Môn Chủ Tô Vân Hải và đồ đệ của ông ta”, Bách Mi không che giấu, đồng thời cũng kinh ngạc lên tiếng: “Sao anh biết?”
“Nhiều việc xảy ra như vậy nên cũng đoán ra được”, Diệp Thiên nói tiếp: “Công tắc bên trong mê cung là ai điều khiển?”
Bách Mi do dự một lát rồi cười nói: “Là tôi và một người nữa”.
Ánh mắt Diệp Thiên đã nhìn về phía Bạch Ngục rồi gật đầu: “Cô đi đi”.
“Cái gì?”, Bách Mi không hiểu. Sao đột nhiên lại bảo cô ta đi.
Rõ ràng người gặp nguy hiểm là Diệp Thiên mới phải. Thế nhưng không đợi cô ta nói thêm gì, Diệp Thiên tiếp tục: “Trước khi đi, tiện thể để lại thông tin những người hợp tác với các cô”.
“Cô có thể đi, những người khác có lẽ sẽ mãi mãi ở lại nơi này”, Diệp Thiên thản nhiên nói.
Mặc dù anh không để lộ sát khí nhiều nhưng lại cho người ta cảm giác quá đáng sợ, như thể giây phút sau đó nơi này sẽ chất đầy xác vậy.
Bách Mi hơi run người, và đó là cảm giác bất giác chứ không thể kiểm soát được. Cô ta đột nhiên phát hiện ra Diệp Thiên trước mặt rõ ràng có sự thay đổi khó hiểu.
Nếu nói Diệp Thiên trước đó mạnh tới mức thâm sâu khó dò thì Diệp Thiên của hiện tại cho người ta cái cảm giác đó là ….. Thần!
Một uy lực tự nhiên khiến người ta phải run sợ.
“Bọn, bọn họ rất nhiều…”, Bách Mi lên tiếng trong vô thức.
Các Chủ Bắc Dương của Bắc Thiên Các, sư đồ Lạc Bắc Môn, mộ trong những Phán Quan của Bạch Cốt Hội – Bạch Ngục, người mặc đồ kín bưng kỳ bí kia….
Diệp Thiên trong ấn tượng của cô ta rất mạnh, đến cả Thiên Khải cũng phải lùi bước nhưng dù gì cũng chỉ là một con người, khó địch lại nổi với cả đám người.
Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Có những ai?”
Bách Mi do dự một hồi.
Diệp Thiên nói tiếp: “Những người bên trong mê cung gần như chết hết, chỉ có mấy người sống sót ra ngoài”.
Lời này của Diệp Thiên khiến Bách Mi giật mình.
Sao có thể vậy được?
Hơn hai mươi con đường, phía sau chỉ có Chu Phong và Diệp Huy ra ngoài, những con đường khác ngoài Doanh Quân thì không thấy ai ra cả.
Vậy thì ít nhất còn có hàng trăm người ở trong mê cung, sao có thể không ai sống sót ra ngoài được, vả lại các con đường đều tách rời, không thể nào mà một con đường gặp vấn đề mà những con đường khác cũng bị kéo theo được chứ?
“Người của tôi gần như cũng đã chết”.
Diệp Thiên lạnh lùng: “Cho nên những người này đáng chết, còn cô vốn dĩ cũng chết ở đây nhưng nể tình cô vừa nhắc nhở tôi, tôi tha cho cô một mạng”.
“Bây giờ có lẽ nên nói ra có những ai rồi chứ?”