Chương 196: Muốn chạy thì quỳ xuống
“Các ông, các ông tốt nhất đừng có ép tôi…”
Trịnh Hùng tức giận mặt mày tối sầm lại, ông ta rít lên qua kẽ răng.
Thấy vậy La Quảng Phát cũng cắn răng hắng giọng: “Trịnh Hùng, ông không nên ép bọn tôi mới phải. Lẽ nào ông thật sự muốn đối đầu với người trong giới kinh doanh của Vũ Thành mới được?”
La Quảng Phát nói năng giọng điệu kiên quyết. Lâm thiếu gia không ở đây nên một mình Trịnh Hùng thật sự mà ép bọn họ quá thì bọn họ cũng không phải loại dễ đối phó.
“Trịnh Hùng, giờ đến Lâm thiếu gia cũng không giúp ông, tôi khuyên ông tốt nhất nên biết điều một chút, ngoan ngoãn tìm Diệp Thiên nhận tội đi, nếu không chẳng ai cứu nổi ông đâu.”
Nói xong, La Quảng Phát nhấc chân sải bước rời đi trước, theo sau ông ta là Dương Hưng Đông và Chu Khải Minh.
Hiện giờ bọn họ còn đang vội đến Vũ Sơn nhận tội với Diệp Thiên, đâu dám chậm trễ?
Lạc Minh không nói lời nào, cũng đi theo cùng những người còn lại, ông ta còn cuống hơn cả Dương Hưng Đông, theo sau ông ta là lần lượt các ông chủ và giám đốc ở Vũ Thành.
“Các ông, đứng lại hết cho tôi…”
Trịnh Hùng tức điên người hét ầm lên, nhưng lần này không ai còn nghe theo ông ta nữa.
Trong mắt Trịnh Hùng như bắn ra lửa, ông ta giơ súng lên nhưng toàn thân run rẩy và không dám bóp cò.
Quả thực không có Lâm Kha chống lưng thì ông ta cũng chỉ là một tên xã hội đen không hơn không kém và càng không có gan đối đầu với giới kinh doanh ở Vũ Thành.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vip chỉ còn lại một mình ông ta.
Trịnh Hùng suy sụp, ông ta ngồi liệt trên nền đất, trong lòng trào dâng nỗi uất hận và bất lực.
“Diệp Thiên, lại là tên Diệp Thiên đáng chết.”
Lần thứ hai bị Diệp Thiên bóp bẹp, ông ta thực sự đã đi tới giới hạn của sự sụp đổ.
Vả lại lần này Diệp Thiên còn không lộ diện nhưng lại diệt ông ta tới mức tả tơi rơi rụng, chúng bạn xa lánh.
Lâm Tú Tuyết, bà sinh được thằng con tốt lắm.
Để qua cơn giận, Trịnh Hùng mới rút điện thoại gọi cho Lâm Kha.
Nhưng điện thoại không ai nghe máy, Trịnh Hùng gọi liền một lúc mấy cuộc nhưng vẫn không ai trả lời. Ông ta thực sự phẫn nộ.
Ông ta căm phẫn đập tan chiếc điện thoại xuống đất, ở một nơi ăn chơi hưởng lạc thế này, chỉ có tiếng gào thét của Trịnh Hùng cứ thế dội lại.
……
Ở bên ngoài phố giải trí, thấy Dương Hưng Đông và ba người La Quảng Phát như có ngọn lửa đang cháy bùng dưới mông, cùng lên xe gấp rút phóng vụt về hướng Vũ Sơn, Lạc Minh lau mồ hôi đang vã ra rồi gọi điện cho con trai.
“Alo…Ba, con đang định gọi điện cho ba.”
Nghe giọng nói của con trai, Lạc Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Vinh à, giờ con đang quỳ ở Vũ Sơn phải không? Con nghe ba nói, con cứ quỳ ở đó đã, đừng kinh động đến cậu Diệp, giờ ba đến cứu con đây.”
Nói xong, ông ta nôn nóng định tắt máy thì Lạc Vinh ở đầu dây bên kia hét lên: “Ba, đừng tới Vũ Sơn! Con không mắc tội với anh Diệp, anh ấy đã cho con xuống núi rồi.”
“Cái gì? Con đã về rồi sao?” Lạc Minh ngây người: “Cậu Diệp thật sự thả con đi sao? Cậu ấy có dặn dò gì không?”
Ở đầu dây bên kia Lạc Vinh lên tiếng khẳng định, lúc này mới đem toàn bộ sự việc kể lại cho ba mình nghe.
“Là như vậy sao?” Lạc Minh im lặng hồi lâu rồi cuối cùng mới đưa ra quyết định.
“Tiểu Vinh, giờ con ở nhà đợi ba, không được đi đâu hết. Ba đi rồi về, chúng ta bán công ty đi, sớm rời khỏi nơi quỷ tha ma bắt này.”
“Gì cơ? Chúng ta đi đâu?” Lạc Vinh ở đầu dây bên kia giật mình.
“Không cần biết, chỉ cần không phải Dung Thành là được.” Nói xong ông ta tắt máy rồi cứ thế rời đi, không quay đầu lại.
…..
Trên đỉnh Vũ Sơn, mặc dù cũng mới chỉ hơn bốn mươi phút nhưng cả ba người Dương Thiệu Văn quỳ đến mức muốn rụng rời đôi chân. Từ nhỏ được sống trong nhung lụa giàu sang, bọn họ sao có thể chịu nổi sự trừng phạt này?
Nhưng Lâm Khuê đứng trước mặt với bộ dạng nghiêm túc như vậy, kể cả bọn họ đã thầm chửi Diệp Thiên vô số lần thì cũng không dám đứng dậy.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân hỗn độn vang lên, cuối cùng thì ba người La Quảng Phát cũng đã tới.
Bọn họ phải trèo qua đoạn đường núi vừa rồi để tới được đây, lúc này người nào người nấy đều thấm đẫm mồ hôi, mệt đến mức không kịp thở.
“Ba, ba cuối cùng cũng đến rồi, mau tới cứu con đi.”
Thấy ba mình đến, Dương Thiệu Văn như thấy được vị cứu tinh, hắn vội vàng bưng mặt khóc lóc.
“Ba, đều tại cái tên họ Diệp đó, con không cần biết, con nhất định phải khiến hắn…”
Bốp!
Dương Thiệu Văn còn chưa kể hết tội thì một cái tát với lực mạnh đã giáng xuống khiến hắn ngã vật ra đất.
“Ba, ba đánh con làm gì?” Lúc này Dương Thiệu Văn che đi cái miệng đang sưng phồng lên, uất ức lên tiếng.
“Hừ, mày còn mặt mũi mà nói à? Tao đánh mày đấy.”
Dương Hưng Đông thật sự suýt chút nữa thì phát điên lên, ông ta tung một đạp vào Dương Thiệu Văn rồi cứ thế vừa đấm vừa đá hắn.
“Tao bảo mày gây hoạ à, tao bảo mày nói xằng nói bậy à! Đúng là loại thành sự không nổi mà bại sự có thừa, hôm nay tao đạp chết mày đi.”
Thấy bộ dạng điên cuồng của Dương Hưng Đông, rồi lại nhìn sang Dương Thiệu Văn thê thảm nhếch nhác, Chu Khang và La Vinh Hoa chỉ biết nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Cậu Lâm, Lâm Khuê, cậu xem thằng con này của tôi không hiểu chuyện, chỉ cần cậu lên tiếng thì có giết chết nó tôi cũng không tiếc.”
Sau khi đánh đấm một hồi, Dương Hưng Đông mới nói chuyện với Lâm Khuê một cách thận trọng.
Thấy vậy La Quảng Phát và Chu Khải Minh cũng vội vàng phụ hoạ: “Vâng, vâng, chúng tôi tuyệt đối không mạo phạm cậu Diệp, nên làm thế nào cậu cứ nói, chúng tôi xin theo lệnh.”
Lâm Khuê ngẩng đầu mặt không chút biểu cảm: “Anh Diệp có việc, các ông đợi đi, nên làm thế nào thì anh Diệp quyết định.”
“Vâng vâng vâng.” Cả ba người vội vàng gật đầu đồng ý, không dám ho he thêm lời nào.
Thậm chí để Diệp Thiên bớt giận, bọn họ còn quỳ ngay ngắn ngay bên cạnh con trai mình. Cả sáu người đồng loạt quỳ thành một đám, cảnh tượng trông cũng thật náo nhiệt.
“Đã thích quỳ thì cứ quỳ đi.” Lâm Khuê lạnh lùng ném lại một câu rồi sải bước tới bên cạnh căn nhà lá, đứng thẳng người.
……
“Lăng Thiên Chiến Thần đích thân tới thăm thật sự khiến tôi thấy mình được ưu ái quá.”
Căn nhà lá nhỏ nhắn nhìn bên ngoài rất bình thường nhưng bên trong lại như chốn bồng lai tiên cảnh.
Căn nhà không quá rộng, một cái giường, một cái bán gỗ cũng đã chiếm phân nửa diện tích căn nhà.
Bên trong ngoại trừ các đồ dùng sinh hoạt thường ngày thì chẳng có thêm gì khác. Chiếc bàn gỗ đặt chính giữa căn nhà, trên đó là chiếc đèn dầu đang lập loè đóm sáng.
Diệp Thiên ngồi ngay ngắn bên cạnh chiếc bàn đối diện với ông lão.
Một ông lão hơn bảy mươi tuổi đầu tóc bạc phơ mặc bộ áo dài màu nâu đang đun nước pha trà! Ông lão dù tuổi đã cao nhưng vẫn còn rất minh mẫn, đặc biệt là đôi mắt đen lay láy nhưng thâm sâu, dường như có thể nhìn thấu tâm người.
“Cậu nhóc, sáu năm không gặp, giờ trông cậu cũng cường tráng đấy.”
Thấy ông lão trêu đùa khen mình, Diệp Thiên xua tay cười đáp: “Ha ha, ông yên tâm, mới có vài năm cháu chưa chết được.”
Ông lão bật cười bắt đầu pha trà, cả căn nhà lá phảng phất mùi trà thơm ngát.
“Vũ Sơn Tùng Lộ? Lần nào cần ông cũng không thấy ông đâu, giờ thì ông không giấu được nữa rồi nhé?”
Diệp Thiên hiếm khi mới bật cười, anh hít hà mùi thơm đặc biệt của lá trà, vẻ mặt như say mê hương vị đó.