Mục lục
Lăng thiên chiến thần (full 884 chap) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Hàm Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786: Lại một cánh cửa nữa

Diệp Thiên đột nhiên trông thấy ở bên dưới còn có một hàng cửa nữa, và cũng cần năm chìa khoá để mở.

Diệp Thiên không chần chừ thêm mà nhanh chóng lấy luôn chiếc chìa khoá cuối cùng về, sau đó nhảy xuống tới tảng đá phía dưới.

Bên cạnh đó chính là hàng cửa cần khoá.

“Thử không dùng chìa khoá.”

Diệp Thiên vốn dĩ muốn dùng chìa khoá để mở, nhưng nghĩ tới ở đây còn có hàng cửa nữa, bên trên còn có một hàng cửa khác, vậy thì những nơi khác liệu có cửa mới xuất hiện không?

Vậy nên Diệp Thiên giơ tay lên vung về phía cánh cửa trước mặt.

Chỉ nghe tiếng ‘khậc’ một cái, cánh cửa kim loại rất dày đột nhiên rời thành bốn năm mảnh.

Mặc dù cửa cũng là cửa đá, độ bền cao tới mức võ sĩ tầng thứ mười cũng khó để lại dấu tích gì trên đó nhưng trước mặt Diệp Thiên thì cùng lắm nó chỉ dày hơn tờ giấy chút thôi.

Sau khi Diệp Thiên mở cửa ra, bên trong xuất hiện luồng khí tức rất đặc biệt.

Diệp Thiên bất ngờ không kịp đề phòng nên đã hít vào một chút.

Ngay sau đó, anh vội bịt mũi lại. Luồng khí tức Diệp Thiên hít vào trong cơ thể nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Nhưng kỳ lạ một điều là cơ thể Diệp Thiên trong chốc lát nhẹ như không, gân cốt dẻo dai, toàn thân dồi dào sức mạnh.

“Khí tức này…”

Đương lúc Diệp Thiên còn kinh ngạc thì bên tai anh vang lên một loạt các tiếng kêu ‘khậc khậc’.

Lúc này Diệp Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh. Hiện giờ anh đang ở bên trong một căn phòng rất hẹp, gần như không có gì cả.

Trên bức tường đối diện còn có cánh cửa bị khoá và ở phía góc có một bộ máy điều khiển bằng đồng, trông giống như sư tử đá ở phía trước cửa của Vương phủ thời cổ đại. Có điều lúc này lại là sư tử bằng đồng.

Sư tử bằng đồng này được điều khiển bởi thiết bị, miệng nó đang từ từ há ra, cũng không biết là nguyên lý gì, nhưng cứ thế chĩa thẳng vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên thay đổi vị trí thì phần đầu của con sư tử này cũng di chuyển theo, nói tóm lại là nhằm vào Diệp Thiên.

Giây phút sau đó.

“Phụt.”

Một hột đào được phun ra.

“Ừm?” Diệp Thiên tỏ vẻ khác lạ, sau đó né tránh.

Thời đại thay đổi rồi, vũ khí nóng không thể khiến người ta bị thương, trò chơi này có lẽ là do người thường bày ra, phản ứng nhanh một chút là có thể né tránh dễ dàng, vả lại còn là hột đào. Cho dù là có bắn trúng vào người thì e rằng cũng sẽ chẳng gặp phải trở ngại gì to tát.

Nhưng suy nghĩ này của Diệp Thiên chỉ diễn ra chốc lát.

Ngay sau đó, âm thanh vang lên càng to hơn.

Diệp Thiên quay đầu nhìn và tỏ vẻ ngỡ ngàng.

Chỉ thấy hạt đào trông có vẻ hết đỗi bình thường, sau khi bị bắn vào bức tường phía sau Diệp Thiên thì đột nhiên để lại một hố sâu vô cùng.

Nên biết rằng chất liệu của tường là đá thiên thạch, vô cùng kiên cố. Đến võ sĩ tầng thứ mười cũng chẳng thể để lại dấu tích trên đó hay kể cả là vũ khí nóng cũng không có tác dụng tạo ra vết tích gì.

Thế nhưng vừa rồi hạt đào đó lại làm được.

Uy lực khủng khiếp như vậy khiến Diệp Thiên ngạc nhiên.

Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là sau khi hạt đào bị bắn trúng tường thì còn có thể bắn ngược trở lại.

Có điều khi Diệp Thiên cho rằng nó cũng chỉ đến vậy thôi, thì cảnh tiếp sau đó đã phải khiến anh cau mày.

Chỉ thấy con sư tử bằng đồng kia lại há miệng, lần này nó nhả ra hai hạt đào liên tiếp.

Diệp Thiên vẫn ung dung ứng phó và không có ý định vội ra tay.

Anh luôn cho rằng đây là sự cảnh báo gì đó.

Một lát sau, con sư tử lại há miệng. Lần này nó nhả ra năm lần liên tiếp.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Sau đó bên trong một không gian không rộng cho lắm, những tiếng ‘phụt phụt’ phát ra liên hồi. Các hạt đào không ngừng bắn ngược trở lại, uy lực gần như là không hề yếu đi.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Một lúc lâu sau, Diệp Thiên thấy con sư tử bằng đồng kia không há miệng nhả hạt đào nữa thì mới di chuyển.

Trong chốc lát anh đã tới trước con sư tử đó rồi nắm chặt tay vung một nắm đấm về phía nó.

Giây phút sau đó, đầu con sư tử vốn lành lặn đã bị một đòn của Diệp Thiên đập nát.

Tách, tách, tách.

Cũng đúng lúc này, vài tiếng vang dữ vội truyền đi trong không trung.

Những hạt đào không ngừng bắn ngược lại cuối cùng cũng tự va vào nhau rồi nổ hết sạch trong không trung, sau đó thì bị chôn vùi.

“Thật kỳ lạ.” Diệp Thiên cau mày, đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với một nơi như vậy.

Nếu như trước đó anh vẫn còn rất do dự, không thể phán đoán và nhận định nơi này chính là cổ mộ thì bây giờ anh có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng nơi đây chính là một ngôi mộ cổ, thậm chí có khả năng chính là Thuỷ Thổ Mộ trong truyền thuyết.

Sau khi đầu con sư tử bị đập nát, bên trong liền xuất hiện một chiếc chìa khoá.

Diệp Thiên tiện nay lấy chìa khoá. Đợi căn phòng yên lặng hẳn lại, anh mới lại gần cánh cửa đá ở phía đối diện.

Bên trên quả nhiên có ổ khoá, cũng có thể nói vốn dĩ cần phá bỏ đầu con sư tử bằng đồng, sau đó lấy chìa khoá mới có thể đi vào trong.

Thế nhưng Diệp Thiên vẫn không hề dùng chìa khoá. Những cửa đá này đối với người khác mà nói chính là lạch trời, là khoảng cách không thể nào vượt qua. Nhưng đối với Diệp Thiên thì nó chỉ là để trang trí mà thôi.

Anh tiện tay là có thể phá bỏ.

Cạch.

Cửa đá mở ra.

Cảnh tượng bên trong càng thu hút hơn, Bên trong gần giống với căn phòng đá bên ngoài, chỉ có một điểm khác duy nhất đó chính là rộng hơn một chút.

Cũng đúng lúc này, ở góc tường không có bất cứ thứ gì, trông thì giống như trống trơn nhưng khi Diệp Thiên bước vào, cảnh tượng bên trong lập tức có sự thay đổi.

Từng làn sương khói mờ mịt được phun ra.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã phun khắp cả căn phòng đá, bao trùm xung quanh Diệp Thiên.

Không thấy một bóng hình nào cả.

“Hừm.”

Diệp Thiên nghe thấy có một âm thanh thoáng qua. Một mũi tên không biết từ đâu được phóng ra ngoài, vả lại tốc độ rất nhanh, trong chốc lát đã đã lao vút tới trước mặt Diệp Thiên.



Mặc dù màn sương khói dày đặc nhưng đối với Diệp Thiên mà nói thì nó cũng chẳng có trở ngại là mấy. Chỉ thấy giây phút mũi tên kia lao gần giữa đôi mày Diệp Thiên thì đột nhiên ngừng lại, sau đó nó đã bị Diệp Thiên dùng một tay giữ chặt.

“Lực đạo này…. Võ sĩ tầng thứ mười có vào đây cũng có khả năng bị tiêu diệt ngay trong đây.” Diệp Thiên đánh giá về mũi tên vừa rồi.

Nếu võ sĩ tầng thứ mười có thể phản ứng kịp thì không sao, nhưng nếu như bị bắn trúng thì chắc chắn chỉ có chết.

Căn bản không thể nào chống lại được mà chỉ có thể né tránh.

Còn cảnh giới thấp hơn tầng thứ mười thì càng không phải bàn, đến khả năng né tránh cũng không tới lượt mà đã chết rồi.

“Xem ra ở đây lâu lắm chẳng có người tới rồi.”

“E rằng Bắc Thiên Các đã từng tìm người dò la nơi này rồi, nhưng có lẽ có không ít người đã phải bỏ mạng ở đây và chỉ ở bên trên kia chứ chưa từng xuống đây. Cho dù là Bắc Cương có đích thân dò la thì cũng không thể đi tới đây được.”

“Vậy thì ở đây rốt cục có gì?”

“Đằng sau đó còn có mấy cửa nữa?”

“Là Thuỷ Tổ Mộ trong truyền thuyết sao?”

“Nếu như phải thì có phải là có chân truyền Thuỷ Tổ thật không?”

Đây là những thắc mắc trong lòng Diệp Thiên hiện giờ và cũng là những gì mà Diệp Thiên muốn tìm hiểu.

Nói tới chân truyền, Diệp Thiên nghĩ tới gia tộc nhà họ Đông Phương của Đông Phương Tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK