Chương 742: Tiện tay giết chết
“Không tồi.”
Diệp Thiên nhận ra Ác Thiên đã hoá thân thì lập tức gật đầu nói: “Có mang đôi chút bàng môn tà đạo, rất dễ làm bản thân bị thương.”
“Cái kiểu tích toàn bộ sức mạnh vào tất cả mọi điểm trên cơ thể thế này, nếu như không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị phản phệ.”
Diệp Thiên lãnh đạm lên tiếng, như thể đang thảo luận rất nghiêm túc.
Ác Thiên nghe thấy liền cười nhạt: “Cậu sợ rồi à? Muốn dùng lời nói để làm tôi xao nhãng, hạ thấp khả năng chiến đấu có phải không?”
Nói rồi Diệp Thiên giơ tay phải ra. Ác Thiên ở phía đối diện lập tức di chuyển người. Bóng hình ông ta giống như thể viên đạn được bắn ra khỏi nòng, lập tức biến mất khỏi chỗ cũ.
Khi xuất hiện lại, hai nắm đấm của ông ta đã vê vê lại với nhau, vả lại còn đánh về phía Diệp Thiên.
Đòn đánh mạnh bạo, dứt khoát và đầy khí thế.
Thêm với tốc độ nhanh chóng của ông ta, e rằng kể cả võ sĩ tầng thứ mười thì cũng không thể nào né tránh được mà chỉ có thể tiếp chiêu.
Hoá ra chỉ là một tên cáo mượn oai hùm mà thôi. Thực ra là một con kiến không hơn không kém.
Ông ta thừa nhận ban đầu ông ta bị Diệp Thiên doạ cho tới mức làm suy giảm khả năng chiến đấu.
Thế nhưng bây giờ ông ta đã phô toàn bộ sức mạnh của mình ra cho nên đối phương đã bị đánh cho về với nguyên hình rồi.
Con kiến thì vẫn mãi chỉ là con kiến mà thôi. Cho dù có giả vờ là cao thủ thế nào đi nữa.
“Chết đi cho tôi.”
Ác Thiên tận hưởng cái khoái cảm của thực lực mang lại. Cho dù là sau này ông ta phải tĩnh dưỡng mười ngày hay nửa tháng thì đối với ông ta mà nói cũng chẳng hề hấn gì.
Diệp Thiên giơ tay ra rồi khẽ di chuyển, thế nhưng khi gần tới trước mặt Ác Thiên, ngón tay anh khẽ búng.
Giây phút sau đó, mặt mày Ác Thiên tái mét.
Nụ cười giữ dằn đầy tự tin đột nhiên lại bị thu về mà thay vào đó là sự sợ hãi tới tột độ.
Đầu ngón tay Diệp Thiên như thể chiếc máy khoan điện. Trông thì có vẻ như bình thường không có gì khác biệt nhưng khi chạm tới cơ thể của Ác Thiên thì cơ thể ông ta như thể bị dùi đục dần.
“Không….”
Khi Ác Thiên phản ứng lại và né tránh thì cũng đã muộn vì đây là việc xảy ra hết sức nhanh chóng.
Ác Thiên ngã vật ra đất, thân hình ông ta khuyết tật, không còn nguyên vẹn như ban đầu.
Chỉ thấy cơ thể khuyết tật đó của ông ta không ngừng co giật, đôi mắt chỉ còn lại một bên, mắt ông ta trợn to và như sắp nhảy ra khỏi tròng đến nơi.
Sự kinh ngạc và sợ hãi đan xen. Và hơn hết, còn có cả sự hoang mang và hối hận.
Ác Thiên khó khăn lắm mới có thể lên tiếng: “Mày rốt cục… có thực lực thế nào…?”
Diệp Thiên nghe xong thì phất tay sau đó anh đập vào đỉnh đầu của Ác Thiên. Đối phương lập tức mất mạng.
Thực lực hiện giờ của anh không thể nào nói ra được.
Lúc này trong căn phòng yên tĩnh đến lạ.
Mọi người đều co rúm lại, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt cả lại. Cảnh tượng vừa rồi không phải ở trong phim mà là xảy ra ở đời thực, ngay trước mắt bọn họ và lại đáng sợ vô cùng.
Khậc.
Lúc này âm thanh của cánh cửa bị đẩy ra chợt vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đi vào không chút kiêng dè.
“Ác sư phụ, xác của tên oắt con đó ở đâu? Để tôi nghiệm thu xem nào?”
Người còn chưa đi vào tới nơi mà giọng nói lại rõ mồn một vang lên trước.
“Thành… Thành Nhi…”
Vu Lan lập tức phản ứng lại, định nói gì đó nhưng bóng hình kia đã xuất hiện trong tầm mắt của tất thảy mọi người.
Người này chính là Vu Thành.
“Mẹ, sao mọi người lại ở đây?”
Vu Thành đương nhiên là nhìn về Vu Lan và Vu Đại Bảo đầu tiên.
Thế nhưng trong mắt hắn, chỉ có người mẹ là Vu Lan. Còn Vu Đại Bảo thì hắn luôn coi là người ngoài. Hầu như hắn đều ngó lơ ông ta.
“Con, con mau chạy đi, mau đi, mau rời khỏi chỗ này.” Vu Lan vội vàng lên tiếng.
Trong biệt thự này không phải chỉ có mình Vu Lan và Vu Đại Bảo mà còn có vài người khác nữa.
“Mặc An?”
Hắn biết Chu Mặc An. Trước đây mối quan hệ của hai người rất tốt. Chỉ có điều lần trước sau khi bị phế trong trang viên của nhà họ Chu, hắn vẫn chưa qua lại gì với Chu Mặc An cả.
Hắn lại nhìn sang Vu Lạc. Hắn thấy lạ lẫm với Vu Lạc nhưng ngay sau đó, khi phản ứng lại, hắn đưa mắt nhìn cả hai người Vu Lạc và Vu Đại Bảo.
“Mày chính là thằng con hoang đấy à?”
Mặt Vu Thành tỏ vẻ phẫn nộ. Hắn đã bị phế và sau đó mẹ hắn lại chuẩn bị bỏ rơi hắn và lựa chọn tên con hoang này tới để thừa kế gia sản.
Sao hắn có thể không phẫn nộ cho được?
Thế nhưng khi nhìn tới người tiếp theo, sự phẫn nộ vừa mới nhen nhóm lên trong lòng hắn lại được đà bùng lên.
Hắn đã không chỉ dừng lại là phẫn nộ nữa mà là thù hận.
“Tên họ Diệp kia, mày còn dám xuất hiện à?”
Hai mắt Vu Thành đỏ ngầu, hắn hằn học lên tiếng: “Ác sư phụ, kẻ thù của tôi tới rồi. Giờ tôi chuẩn bị thuê ông giết hắn. Tôi có thể lấy hết toàn bộ những gì trong nhà họ Vu thuộc về tôi để đưa cho ông. Kể cả là phải trộm của nhà họ Vu tôi cũng sẽ đưa cho ông.”
Hắn dứt lời nhưng lại không nhận được câu trả lời.
Chỉ có Vu Lan vội vàng lên tiếng: “Thành Nhi, con đừng nói bậy, mau chạy đi.”
Vu Lan cuống lên.
Dù gì hai người bọn họ cũng là mẹ con ruột với nhau. Lúc này bà ta đương nhiên lo lắng cho sự an nguy của con mình.
Vu Thành còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Thiên đã lên tiếng: “Đã đến rồi thì ở lại luôn đi.”
Nói rồi anh vung tay, cả người Vu Thành chợt di chuyển về phía Diệp Thiên như thể bị lực hút thật mạnh kéo đi vậy.
Ngay giây phút sau đó, tay Diệp Thiên đã bóp chặt lấy cổ Vu Thành.
Lúc này Vu Thành mới ngửi thấy được mùi máu tanh. Hắn đưa mắt nhìn xuống dưới chân.
Chỉ trong một giây, hắn như bị cơn gió lạnh cuộn khắp người, lạnh toát hết xương cốt. Cả người hắn bất giác run lên bần bật.
Hắn nhìn thấy xác chết là Ác Thiên.
Chết rất thảm.
Hắn đơ cứng người. Rõ ràng vừa rồi Ác Thiên còn gọi điện cho hắn, sao bây giờ lại thành ra nông nỗi này?
Quan trọng hơn cả là hắn đã chứng kiến thực lực của Ác Thiên. Ông ta chỉ cần khẽ vung tay là có thể khiến một chiếc xe tan nát.
Sao có thể…
Ánh mắt của hắn cuối cùng cũng dừng lại phía trước mặt hắn.
Lúc này hắn đột nhiên hiểu ra được gì đó.
Diệp Thiên trong mắt hắn trở thành ác quỷ, đáng sợ vô cùng.
Rắc.
Mạng sống và mọi suy nghĩ của hắn đã chấm dứt ngay giây phút này. Cổ hắn đã bị Diệp Thiên bóp gãy.
Diệp Thiên thả lỏng tay ra, xác Vu Thành ngã phịch ra đất rồi nhanh chóng cứng đờ cả lại.
“A….”
Trong căn phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vu Lan. Con trai bà ta… đã chết rồi…
Chết thế này sao?
Còn Vu Đại Bảo và Vu Lạc thì đều thất thần kinh ngạc. Đặc biệt là Vu Lạc. Trong mắt hắn, hình ảnh Diệp Thiên rất có khí thế, và ngay thẳng.
Nhưng lúc này cả loạt hành động của Diệp Thiên lại kéo hắn về với thực tại.
Chu Mặc An thì ổn hơn chút, cảnh tượng này giống như cảnh tượng trong tiệc mừng thọ ông cố Chu. Đây mới chính là phong thái của một kẻ mạnh thực thụ.