Chương 140: Tôi cũng muốn thử xem
“Tốt lắm, vất vả cho các anh em rồi.” Diệp Thiên cười hài lòng, mọi thứ dường như đều trong dự liệu của anh.
“Có thể cống hiến cho thủ trưởng là vinh hạnh của chúng tôi.”
La Hoài An vẫn dáng vẻ cung kính đó, thẳng người không hề cử động.
“Việc cần làm hiện giờ là phong toả thông tin. Trong vòng ba ngày sự việc xảy ra ở thị trấn Lâm Hoa không được truyền ra ngoài một từ nào. Đợi sau khi sự việc kết thúc, tôi sẽ xin lập công cho mọi người.”
“Cảm ơn thủ trưởng.” La Hoài An lại hành lễ một lần nữa, lúc này ông ta mới quay người rời đi.
Những bước chân dồn dập xa dần, sắc mặt Tô Trần Phi không còn giọt máu.
“Không thể nào. Sao có thể như vậy?”
Hắn ta lầm bầm trong miệng. Đến giờ phút này hắn ta vẫn chưa nghĩ thông.
Kể cả toàn bộ binh sĩ bảo vệ ở Lâm Thành có hợp sức lại thì sao có thể trong vòng thời gian ngắn ngủi như vậy trừ khử sạch tất cả những thế lực hắn ta bố trí một cách im lặng như vậy?
Không thể hiểu nổi!
“Không cần vội vàng, ông sẽ nhanh chóng biết thôi.” Diệp Thiên liếc hắn ta lạnh lùng rồi ngồi trên chiếc ghế văn phòng một cách thản nhiên.
Đến Lí Sùng Ninh cũng không đoán được Diệp Thiên đang nghĩ gì.
Không lâu sau một loạt những bước chân dồn dập lại vang lên, trông thấy người đến, ánh mắt Tô Trần Phi đột nhiên mở to, hắn ta ngây ra như khúc gỗ.
“Chu Bằng, hoá ra là ông? Ông dám phản bội tôi?” Tô Trần Phi nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa giận trong mắt hắn ta dường như có thể thiêu đốt Chu Bằng thành tro.
Chẳng trách, chẳng trách thành ra thế này. Giờ đây hắn ta đã hiểu. Ngày đêm đề phòng nhưng rốt cục lại nuôi ong tay áo.
“Cậu Diệp.” Đối diện với chất vấn của hắn ta, Chu Bằng chỉ cúi đầu sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong lúc hoang mang, ánh mắt hắn ta không dám nhìn Tô Trần Phi, hắn ta chỉ dám ngoan ngoãn đến trước mặt Diệp Thiên khom lưng cúi đầu.
“Việc xử lý đến đâu rồi?” Diệp Thiên lên tiếng một cách lạnh lùng khiến sắc mặt Chu Bằng trắng bệch.
“Cậu Diệp, toàn bộ đàn em của Tô Trần Phi đều đã bị bắt, có điều…”
“Có điều không tìm thấy người.”
Chu Bằng vừa nói vừa cúi đầu, người cứ thế run bần bật lên. Hắn ta không dám nhìn vào mắt Diệp Thiên.
Diệp Thiên không hề thay đổi sắc mặt. Anh không nói gì, đứng dậy đi về phía Tô Trần Phi rồi giơ ra một tấm ảnh phất qua phất lại trước mặt hắn ta.
“Hai người này đang ở đâu?”
Tô Trần Phi liếc nhìn tấm ảnh rồi đột nhiên chau mày: “Chết rồi.”
“Vậy sao?” Diệp Thiên lạnh lùng cười nói: “Tốt nhất ông đừng lừa tôi vì người lừa tôi không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Tô Trần Phi nghiến răng. Trong lúc tuyệt vọng nhất, đến cái chết hắn ta cũng không sợ nữa. Hắn ta vội ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Thiên rồi cười một cách thần bí.
“Chết rồi nghĩa là chết rồi, tôi lừa cậu làm gì? Cậu tới hố rác moi xem, nói không chừng có thể moi ra cái xác còn nguyên vẹn đấy.”
“Không thể nào.”
Hắn ta vừa dứt lời, Lí Sùng Ninh liền lên tiếng. Bức ảnh mấy ngày trước hắn ta mới chụp, sao người trong ảnh có thể nói chết là chết được?
Hắn ta đang định chất vất thì thấy Diệp Thiên khoát tay.
“Ông đã nói chết rồi thì coi như chết rồi đi. Nhưng ông giết người tôi cần tìm thì tôi thấy rằng tôi sẽ dùng cách gì đó để chừng phạt ông?”
Tô Trần Phi nghiến răng, quay đầu đi: “Tuỳ cậu muốn thế nào cũng được, cùng lắm là giết tôi, đằng nào thì anh trai tôi nhất định sẽ trả thù cho tôi.”
“Không, không, không, giết ông thì không có ý nghĩa gì cả.” Nhìn Tô Trần Phi đang coi thường cái chết, Diệp Thiên lắc đầu.
“Ông ở đây bao nhiêu năm như vậy nên biết Chu Phúc Tông chứ?”
“Vậy thì đã sao?” Tô Trần Phi chau mày, có chút không hiểu ý của Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhếch miệng: “Việc thứ nhất là Chu Phúc Tông được tôi cứu ra và đã tóm được quản gia Chu Tùng đã phản bội ông ta, sau đó ông ta đã cho người cắt từng thớ thịt trên người lão quản gia kia.” Diệp Thiên nhìn Tô Trần Phi cười hả hê.
“Cứ mỗi một phút lại cắt một miếng thịt, cắt trong vòng hai ngày không ngừng nghỉ. Mỗi một nhát dao cứa xuống, Chu Tùng kêu la thảm thiết, hai ngày hai đêm kêu la đến mức thành người câm. Những thớ thịt trên người bị cắt nhưng ông ta không chết được.”
“Chỉ cần Chu Phúc Tông không để ông ta chết thì ông ta vĩnh viễn không bao giờ chết được. Dù sao thì da thịt cũng sẽ lên mới nên cùng lắm cứ lên da mới thì lại cắt tiếp thôi.”
Lộp bộp.
Cùng với những lời nói của Diệp Thiên, mồ hôi trên mặt Tô Trần Phi cũng theo đó mà rơi lã chã.
“Cậu, cậu rốt cục muốn thế nào?” Giọng Tô Trần Phi run rẩy, toàn thân run lên không thể kiểm soát được.
Chu Bằng và Lí Sùng Ninh thì toàn thân nổi da gà, đứng thẳng dậy. Chỉ cần nghĩ thôi là đã sởn cả tóc gáy lên rồi.
“Nghe ông ta nói làm vậy có thể giải toả uất ức trong lòng. Dù sao thì tôi cũng có thời gian, ông hai họ Tô đã không sợ chết thì tôi cũng muốn thử cách này xem có hiệu quả không.” Diệp Thiên lên tiếng một cách điềm tĩnh, vừa nói vừa nhìn Chu Bằng đang ở bên cạnh.
“Chu Bằng, lời của tôi vừa rồi ông cũng đã nghe thấy. Việc này tôi giao cho ông, từ 12 giờ đêm nay, cứ mỗi phút phải cắt một miếng thịt trên người ông ta. Trong vòng hai ngày, nếu ông ta chết thì ông phải làm vật thí nghiệm của tôi.”
Hả?
Nghe vậy, Chu Bằng run rẩy ngồi phịch xuống đất: “Cậu Diệp, tôi, tôi…”
Chu Bằng bị doạ đến mức trắng bệch mặt mày, cách làm tàn nhẫn như vậy đừng nói là tự ông ta động thủ, chỉ cần nhìn thôi ông ta cũng đã không dám nhìn rồi.
Vả lại trong vòng hai ngày phải cắt bao nhiêu nhát dao mà không được để ông ta chết?
Kể cả những đao phủ thời cổ đại e rằng cũng không làm được?
“Ông không muốn làm phải không? Cũng được, vậy ông cùng ông ta thử xem cảm giác thế nào nhé?”
Diệp Thiên khoát khoát tay ra vẻ hối hận, vừa dứt lời, Chu Bằng nhảy dựng lên: “Tôi làm, tôi làm, cậu Diệp, tôi nhất định làm theo lời cậu nói, xin cậu tha cho tôi.”
Chỉ vài câu ngắn gọn đã khiến Chu Bằng đầm đìa mồ hôi, chỉ cần giữ lại mạng sống còn lại hắn ta không quan tâm gì hết nữa.
“Rất tốt.”
Diệp Thiên cười rồi đứng dậy, hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Tô Trần Phi: “Từ giờ đến 12 giờ còn hai tiếng đồng hồ nữa. Ông Tô, ông cố tận hưởng những thời khắc tuyệt đẹp cuối cùng đi. Nếu như mới cắt được một nửa mà ông đã chết rồi thì sẽ liên luỵ đến người anh em này đấy.”
Nói xong, anh nhấc bước đi ra ngoài.
“Diệp Thiên, đừng, đừng làm vậy mà.”
Lúc này mọi sự đề phòng trong lòng hắn ta hoàn toàn sụp đổ. Hắn ta nằm bò trên đất cầu xin Diệp Thiên.
“Thực ra bọn họ chưa chết, bọn họ đang ở trong căn phòng bí mật ở phía dưới. Giờ tôi đưa cậu đi tìm bọn họ, xin cậu, cầu xin cậu tha cho tôi.” Tô Trần Phi nước mắt nước mũi lê thê, hắn ta sợ đến mức tan nát tim gan.
“Haiz, thật đáng tiếc. Ông nói muộn rồi. Giờ tôi không muốn tìm bọn họ nữa, tôi lại thích thử cách này xem có thể giải sầu không. Thực lòng xin lỗi.” Diệp Thiên khoát tay lạnh lùng, không biểu lộ bất cứ hỉ nộ ái ố nào.
“Không, không, cậu Diệp. Tôi có gì đều sẽ nói hết với cậu, bao gồm toàn bộ bố trí của anh trai tôi. Cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội. Tôi xin cậu.” Tô Trần Phi quỳ rạp trên đất kinh sợ hãi hùng, hắn ta ướt đầm đìa cả người.
“Nói như vậy thì không phải không thể suy nghĩ thêm.” Diệp Thiên nhếch mép, bày ra bộ dạng do dự.
“Cậu Diệp, tất cả kế hoạch của anh trai tôi tôi đều biết, chỉ cần cậu tha cho tôi tôi sẽ nói tất cả với cậu.” Tô Trần Phi trông thấy tia hy vọng càng cầu xin thảm thiết hơn.