Chương 761: Cứu chúng tôi
“Nham thạch màu đen… đen đỏ?”
Đám người phía La Hằng trợn tròn mắt, trong đôi mắt bọn họ còn hiện lên cảnh tượng đang hiện ra trước mặt.
Đó chính là luồng ánh sáng màu đen pha đỏ đang cuộn trào từ nơi sâu nhất ở bên trong đỉnh núi thứ nhất lên.
Hơi nóng rực ngày càng mạnh.
Từ khi cháy đến bây giờ đã khiến cho người ta có cảm giác có ngọn lửa khổng lồ đang đốt cháy tất cả, như thể nó sẽ đốt trụi xương cốt và nội tạng của cơ thể người thành tro vậy.
“Mau chạy thôi.” La Hằng hét lên.
Thực ra không cần ông ta nói thì sau khi định thần trở lại, mọi người đã nhanh chóng chạy lên theo các bậc cầu thang.
Đến cả Lưu Vũ bị thương nhưng lúc này cũng bỏ chạy như thể gặp phải mãnh thú, toàn thân hắn dốc hết sức, bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hắn biết rằng nếu tốc độ không nhanh bằng nham thạch mà để nham thạch bùng lên đuổi theo mình thì kết cục của bọn họ e rằng chỉ có một từ mà thôi, đó chính là ‘chết’.
Vả lại còn thảm hơn cả cái chết. Đến xương cốt cũng sẽ thành tàn tro.
Rất rõ ràng, ngọn núi này có vấn đề. Nó phun trào quá mạnh và hoạt động dữ dội. Ở khoảng cách xa như vậy mà đã khiến người ta khó chịu vô cùng, sức kiệt lực cùng.
Thậm chí mọi người còn nghĩ rằng không cần nham thạch tới gần chừng mười mét thì bọn họ cũng sẽ bị hơi nóng nung chín.
Rầm rập…
Tất cả mọi người đều xông lên. Võ sĩ tầng thứ tám có tốc độ nhanh nhất. Sau đó là hai nữ võ sĩ song sinh tầng thứ bảy cùng nắm tay nhau.
Và cuối cùng là ba võ sĩ tầng thứ sáu và võ sĩ tầng thứ năm là Lưu Vũ.
La Hằng đi cuối cùng. Ai đi chậm nhất thì ông ta sẽ giúp người đó.
Là người có địa vị cao nhất nắm giữ cả một thế lực, La Hằng cho rằng những người này ông ta đưa tới đây thì ông ta sẽ bảo toàn mạng sống cho bọn họ quay về, không cho phép bất cứ ai bỏ mạng lại.
Điều này có liên quan đến kinh nghiệm của ông ta.
Vốn dĩ ông ta chỉ là một võ sĩ không gia nhập bất cứ thế lực gia tộc nào. Chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà ngày càng mạnh lên.
Nhưng từ đầu tới cuối, ông ta không hề có sự bảo vệ của bất cứ thế lực hay gia tộc nào. Một vĩ sĩ bình thường muốn mạnh lên thì không thể sống thuận buồm xuôi gió được, ắt phải trải qua những gì mà người thường không thể trải qua được.
Sau khi trải qua những gian nan và thử thách, La Hằng cuối cùng cũng trở thành võ sĩ tầng thứ mười hiếm có. Ông ta còn giữ chí hướng như thuở đầu. Giúp đỡ những võ sĩ có xuất thân thân phận bình thường như ông ta.
Cuối cùng ông ta quyết định lập nên một thế lực riêng, đó chính là Bắc Cương Minh.
Nhưng Bắc Cương Minh lúc này lại quá yếu, không đứng vững nổi trước sóng gió chứ đứng nói là chống đỡ cứu người thoát chết.
Nếu lần này những người ông ta đưa tới đây đều mất mạng vậy những võ sĩ gia nhập Bắc Cương Minh sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào? Và những võ sĩ chuẩn bị gia nhập Bắc Cương Minh sẽ nghĩ thế nào?
Còn thái độ bên ngoài, cũng là vấn đề rất quan trọng nữa.
Một thế lực mới nổi, nếu không có danh tiếng tốt thì không thể cho người ta cảm giác an toàn để dựa dẫm. Có lẽ cũng sẽ chẳng tồn tại được lâu.
“Mau chạy.”
“Nham thạch sắp trào lên đến nơi rồi.”
“Cứu tôi, cứu tôi…”
Chẳng mấy chốc, đám người La Hằng đã vượt qua một số võ sĩ tầm thường. Những người này thở dốc, và đó là biểu hiện của việc cạn sức sau khi bị hơi nóng bùng lên.
Lại thêm thực lực của bọn họ cũng không mạnh cho nên chỉ có thể ở lại chỗ cũ. Hơi nóng bừng bừng khiến lượng nước trong cơ thể của bọn họ không đủ để chống cự lại.
Khi đám người La Hằng đi qua bọn họ, bọn họ cố hết sức lên tiếng kêu cứu. La Hằng nghe thấy tiếng kêu cứu thì dừng bước chân lại.
“Minh Chủ, mau đi thôi, đừng quan tâm tới bọn họ.” Phía trước có người vội lêng tiếng hô lên.
Lúc này bọn họ muốn chạy thoát khỏi luồng nham thạch đang dâng trào lên kia mà còn thấy khó khăn chứ thời gian đâu ra mà quan tâm mấy người này.
“Minh Chủ La… La Hằng, cứu chúng tôi. Chúng tôi muốn tham gia vào Bắc Cương Minh của ông.”
“Chỉ cần ông có thể giúp chúng tôi sống sót rời khỏi đây, cái mạng này của chúng tôi đều là của ông.”
“Ông nhất định phải cứu chúng tôi.”
Mấy người bọn họ cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng xin cứu giúp.
Luồng hơi nóng đã bốc lên. Cảm giác nóng hầm hập như có thể nung chín một người bình thường. Cho dù bọn họ có là võ sĩ thì lúc này cũng thấy rất khó chịu.
Không biết khi nào bọn họ không còn trụ được nữa.
“Tôi cùng lắm chỉ có thể đưa theo một người đi cùng.” La Hằng không dám chần chừ nhiều. Ông ta nói một câu, sau đó tiếp: “Mau quyết định đi, đưa ai đi?”
“Đưa tôi, đưa tôi.”
“Minh Chủ, tôi có mẹ già con nhỏ, cho tôi đi với.”
“Thực lực của tôi mạnh nhất, tôi đạt tầng thứ năm rồi. Ông cho tôi đi cùng thì sẽ bớt áp lực hơn nhiều.”
La Hằng vừa dứt lời, mấy người này vội lên tiếng.
Có cơ hội sống sót, bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua.
“Minh Chủ, mau đi thôi.” Hai cô gái song sinh phía trước đi chậm lại rồi quay người hét lên. Còn những người khác đã bỏ chạy về phía trước lâu rồi.
“Cậu đi.”
La Hằng nghiến răng rồi kéo võ sĩ tầng thứ năm mạnh nhất trong đám người. Sau đó ông ta đưa đối phương chạy nhanh về phía trước.
Những người còn lại tỏ rõ sự thất vọng, mặt như tro tàn.
“Đa, đa tạ Minh Chủ La. Tôi là Trần Phi, đệ tử của Thiên Long Cốc. Lần này ông cứu tôi thì sau này tôi sẽ nói với lãnh đạo của Thiên Long Cốc, nhất định sẽ qua lại với Bắc Cương Minh của ông.”
Người được cứu vội cảm ơn, khuôn mặt cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Đừng nói nữa, giữ ổn định khí tức, lát nữa cậu còn phải tự chạy lên trên.” La Hằng lên tiếng.
Trong lòng ông ta còn đang nghĩ tới những người mà ông ta không cứu được. Lát nữa e rằng bọn họ sẽ bị nham thạch nhấn chìm, cuối cùng thì đến xương cốt cũng không còn nữa.
Cuối cùng.
Hai người phía La Hằng cũng đã đuổi kịp đội. Không phải vì tốc độ của bọn họ nhanh mà vì phía trước xuất hiện một nơi đổ nát, không có bậc thang đi lên.
“Sao vậy?” Mấy người lên sau vội lên tiếng.
Sau đó có người vội trả lời: “Không rõ tình hình cụ thể. Chỉ biết ở đây xảy ra vụ nổ, sau đó có người bị nổ tung và bậc thang ở đây cũng không còn nữa.”
Mọi người lập tức nghĩ tới người trước đó bị rơi xuống rồi ngã xuống nơi sâu nhất. Hoá ra là chỗ này có vấn đề. Vả lại đang bình thường, sao lại có vụ nổ được?
“Vấn đề quan trọng nhất hiện giờ không phải tìm lý do tại sao ở đây xảy ra vụ nổ mà là làm sao vượt qua đây?”
Có người lên tiếng nhắc nhở. Mọi người đưa mắt nhìn.
Bậc cầu thang bị sập mất mười mấy mét. Bên trên lại là đỉnh núi, lại thêm bậc thang hình vòng cung. Muốn đi lên thì chỉ có thể nhảy mà thôi.
Nhưng khoảng cách mười mấy mét e rằng chỉ có võ sĩ thực lực từ tầng thứ tám trở lên mới có thể nhảy qua.
“Tôi qua trước.” Võ sĩ tầng thứ tám duy nhất của Bắc Cương Minh nhảy về phía trước.
Người này di chuyển trong không trung cũng không được ổn định vì nguyên nhân về địa hình.
Cũng may thực lực của võ sĩ tầng thứ tám mạnh, cuối cùng cũng đã nhảy qua khoảng cách hơn mười mét và đáp đất ổn định.
Thực ra cũng cố hết sức mới qua được chứ nếu yếu một một chút thì e rằng qua không nổi.
“Tôi…. Chúng ta phải làm sao đây?”
“Mười mấy mét liền. Võ sĩ tầng thứ năm như chúng ta căn bản không thể nào qua được.”
“Lẽ nào hôm nay chúng ta phải bỏ mạng ở đây sao?”
“Các võ sĩ trước đó qua thế nào? Lẽ nào đều là võ sĩ với thực lực từ tầng thứ tám trở lên?”
Mọi người hốt hoảng rồi thi nhau bàn tán.