Chương 772: Tổ tiên răn dạy
“Cậu theo bên nào?” Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Sau vài lần tiếp xúc với Thiên Khải, anh phát hiện ra tính cách người này rất kỳ lạ, nhưng khả năng thiên bẩm hơn người. Chưa tới ba mươi tuổi mà đã đạt cảnh giới tầng thứ mười.
Mặc dù không phải là người dị nhất mà Diệp Thiên từng gặp nhưng trong số những vị khách tham gia cuộc so tài ở Bắc Thiên Các thì Thiên Khải chắc chắn là người mạnh nhất.
“Hy vọng cậu không đứng ở phía đối đầu, nếu không tôi cũng giải quyết cả cậu luôn.” Diệp Thiên giơ tay ra xoa xoa vài cái, nước trà trên mặt bàn được lau đi sạch sẽ.
Cạch, cạch, cạch.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nhìn qua khe cửa, có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện. Diệp Thiên vung tay, cánh cửa căn phong được mở ra.
Sau đó liền trông thấy hai chị em song sinh của Bắc Cương Minh đứng bên ngoài cửa.
“Muộn thế này các cô tới đây làm gì?” Diệp Thiên có vẻ ngỡ nàng.
Hai chị em song sinh kia nhìn nhau rồi mới chậm rãi bước tới phía Diệp Thiên và cùng quỳ xuống nói cảm ơn: “Chúng tôi tới để cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng.”
Diệp Thiên khoát tay: “Các cô đã cảm ơn rồi.”
“Không giống nhau.”
Hai người bọn họ lắc đầu, đáp: “Chị em chúng tôi xuất thân đặc biệt, đều là người của nhà họ Du ở Nam Cảnh. Tổ tiên chúng tôi dạy rằng chỉ cần là người có ơn cứu mạng với chúng tôi thì chúng tôi có thể làm mọi thứ vì người đó, cho dù là làm người hầu kẻ hạ cho anh.”
Diệp Thiên ngạc nhiên nhưng sau đó lại lắc đầu: “Cái đó thì không cần. Vả lại theo như tôi được biết thì nhà họ Du hình như đã không còn tồn tại từ lâu, những lời dạy dỗ của tổ tiên thế này các cô không cần phải để ý quá.”
Anh đã từng nghe nói về nhà họ Du. Đó là một gia tộc nhỏ ở Nam Cảnh, mười mấy năm trước đã không còn tồn tại nữa. Nghe nói cả gia tộc cuối cùng cũng chỉ còn lại hai người và đều mất tích.
Nghĩ lại thì có lẽ là hai cô gái đang trước mặt anh đây.
Hai cô gái mới chỉ hai bảy, hai tám tuổi, cũng trạc tuổi Diệp Thiên nhưng không biết vì vẻ bề ngoài hay về khí chất mà trông cả hai cô gái lại trẻ hơn Diệp Thiên một chút.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, hai chị em song sinh kia vẫn không hề đứng dậy mà nói nghiêm túc: “Ân công, xin đừng từ chối chúng tôi. Tổ tiên răn dạy chúng tôi cả đời, và những lời đó in sâu trong lòng chúng tôi. Trừ khi chết, nếu không thì chúng tôi sẽ không bao giờ phản lại.”
“Đúng vậy, ân công, cha mẹ tôi trước khi chết đã từng nói với chúng tôi, bảo hai chị em chúng tôi đi tìm một người có thể bảo vệ cho chúng tôi.”
“Bây giờ anh đã cứu chúng tôi, lại thêm những lời răn dạy của tổ tiên, chúng tôi đương nhiên chỉ có thể lựa chọn đi theo anh.”
Cả hai chị em lúc nói những lời này thì đều tỏ thái độ hết sức nghiêm túc, như thể những gì đã ghi lòng tạc dạ thì bọn họ bắt buộc phải làm theo.
Diệp Thiên không còn gì để nói.
Đêm hôm khuya khoắt thế này mà đột nhiên hai chị em song sinh chạy tới phòng tìm anh và còn nói những lời hết sức kỳ lạ. Nếu như có ai đó bên ngoài hoặc bị ai đó phát hiện bọn họ đến đây thì chắc chắn sẽ hiểu nhầm.
“Các cô biết tôi là người tốt hay xấu không mà đi theo?” Diệp Thiên hỏi lại.
Hai chị em tỏ rõ vẻ không mấy quan tâm: “Anh cứu chúng tôi thì mạng của chúng tôi chính là của anh. Anh là người tốt hay người xấu không liên quan gì đến chúng tôi. Anh là người tốt thì chúng tôi học theo anh, anh là người xấu thì chúng tôi làm việc xấu cùng với anh.”
“…….”
Diệp Thiên nhất thời không biết phải nói gì cho phải. Những người bên cạnh anh không phải là ít, anh không cần thêm người nữa. Chỉ cần nói mình Đông Phương Tĩnh thôi, sau khi giúp cô giải quyết mối thù với nhà họ Đông Phương thì ai đi đường nấy.
Bạch Tử U và Chu Hoàng là những người có tình nghĩa đặc biệt với Diệp Thiên sau thời gian cùng làm việc đồng hành lâu dài chứ không phải gặp nhau giữa đường. Nếu bọn họ đi theo anh thì anh sẽ gật đầu đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Nhưng Diệp Thiên không phải chỗ thu nạp người chứ đừng nói là hai chị em này, anh không hiểu gì về bọn họ cả.
Nói thẳng ra thì anh không tin bọn họ, nên lần này anh đã từ chối thẳng: “Đi theo tôi thì không cần. Tổ tiên dạy bảo là người trong dòng tộc của các cô chứ không phải người của nhà tôi, không có lý gì để trói buộc tôi cả.”
“Cái này…” Cả hai cô gái nhìn nhau tỏ rõ vẻ thất vọng.
Bọn họ định lên tiếng nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể im bặt, như thể có điều gì khó nói.
Mặc dù Diệp Thiên trông thấy nhưng anh không quan tâm vì anh đã dồn sự chú ý lên người khác.
Chỉ thấy Diệp Thiên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa. Hai chị em song sinh chợt ngây người. Bọn họ cho rằng Diệp Thiên đã hồi tâm chuyển ý, chuẩn bị thu nhận mình.
Nhưng ngay giây phút sau đó, Diệp Thiên liền giơ tay ra kéo vai bọn rồi lôi bọn họ về phía sau và lạnh lùng hét lên: “Trốn ngay, đừng ra ngoài.”
Hai chị em như thể cũng cảm nhận được gì đó, sắc mặt kinh ngạc hẳn. Một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào.
Sau đó chỉ nghe thấy ‘khậc’ một tiếng, cửa căn phòng đột nhiên nứt lìa thành bốn, năm phần.
Ngay sau đó một bóng người tướng mạo quái dị, mặt mày toàn sẹo xuất hiện ở cửa, tóc tai rối bời, thân hình béo mập, khi nói chuyện để lộ ra hàm răng khấp khểnh không đều.
Trông người này lôi thôi hết sức, như thể vừa đi ra từ nơi nào hoang dã lắm. Trên người còn rõ mùi bùn đất.
“Võ sĩ tầng thứ chín.” Du Thanh và Du Yên cảm nhận được luồng khí tức trên người người này, đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt cả lại.
Luồng khí tức bên trong cơ thể người này cũng theo đó mà tản ra ngoài. Đây là sự áp chế về thực lực.
Chủ yếu là vì người này căn bản không muốn áp chế, không muốn ẩn giấu thực lực của mình mà bộc phát hết ra ngoài. Giống như một con mãnh thú đói khát, cũng giống như dòng sông mùa hạ, thuỷ triều cuồn cuộn.
Thật sự quá đáng sợ.
Chỉ dựa vào khí tức trên người mình mà đã có thể khiến cho cánh cửa phòng nứt rời thành bốn năm mảng.
“Hừ hừ….giết… người…..”
Bóng người với tướng mạo kỳ dị, không rõ nam hay nữ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, sau đó phát ra âm thanh khó mà phân biệt.
Khi người này dứt lời, bóng hình kỳ dị liền xông về phía Diệp Thiên.
………
Trên một toà nhà mười tầng, đứng trên tầng thượng, phóng tầm mắt xuống dưới là có thể trông thấy toàn cảnh ngọn núi thứ hai.
Ngũ Phong Sơn của Bắc Thiên Các.
Đỉnh núi đầu tiên nguy hiểm nhất, đỉnh núi thứ hai rộng lớn nhất, đỉnh núi thứ ba bị mây và sương mù bao phủ, đỉnh núi thứ tư có dòng sông chảy cuộn vào trong, đỉnh núi thứ năm chính là đỉnh chính của Bắc Thiên Các, có khí thế nhất.
Lúc này trên đỉnh toà nhà cao mười tầng ở ngọn núi thứ hai có hai người đang đứng đây.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía căn phòng mà Diệp Thiên ở.
“Bách Mi, cô nói quái vật rừng sâu này có thể gây rắc rối với tên tiểu tử đó không?” Một người đàn ông mặt đầy sẹo chậm rãi lên tiếng.
Đó chính là Bạch Ngục. Còn người bên cạnh hắn chính là Bách Mi.
Ánh mắt Bách Mi cũng nhìn về phía mà Diệp Thiên đang ở, sau đó cô ta lên tiếng: “Người có thể trấn áp cả đám địch ở tiệc mừng thọ của ông cố Chu thì anh nghĩ dựa vào một quái vật rừng sâu với thực lực tầng thứ chín có thể gây thương tổn gì cho anh ta sao?”
“Vả lại bên cạnh Diệp Thiên không thiếu cao thủ.”