Chương 131: Thì ra là vậy
"Tôi thực sự không ngờ rằng, chủ nhà họ Chu oai phong lẫy lừng ở Lâm Thành năm đấy lại rơi vào hoàn cảnh như này. Có vẻ như tôi tìm nhầm người rồi!"
Diệp Thiên hờ hững buông tay, giọng điệu có chút thương tiếc.
Nghe những lời này, ánh mắt Chu Phúc Tông vẫn không chút lay động!
Dường như bị tê liệt!
Nhưng mà, Diệp Thiên biết rằng trong lòng của Chu Phúc Tông chắc chắn không can tâm!
Dù sao ông ta từ chủ của một gia đình, thân phận vinh quang lẫy lừng!
Bây giờ thì sống cuộc đời phạm nhân, ngay cả lợn chó cũng không bằng.
Ngay cả bản thân cũng không chấp nhận được.
Đừng nói là Chu Phúc Tông một người đã từng đứng trên đỉnh núi uy phong.
"Vốn là muốn cùng ông hợp tác, nhưng bây giờ xem ra, đã không cần thiết rồi!"
Diệp Thiên mặt vẫn vô cảm nói, nhưng không quay người rời đi!
"Hợp tác?"
Qủa nhiên Chu Phúc Tông ngẩng đầu lên, trong giọng điệu có chút cô đơn và bất lực.
"Bộ dạng tôi bây giờ như thế này, cái gì cũng không có, lấy cái gì mà hợp tác với cậu?"
Nghe điều này, Diệp Thiên nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười.
"Đơn giản, tôi có thể giúp ông lấy lại tất cả những gì ông đã mất!"
"Thật sao?" Chu Phúc Tông ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ông ta loé lên niềm hi vọng, nhưng chỉ trong chốc lát lại vụt tắt!
"Vậy thì đã sao? Đồ mất đi rồi, muốn lấy lại đâu có dễ dàng như vậy? Thôi bỏ đi, tôi cũng quen rồi!"
Nói xong ông ta lại nhắm mắt lại, bộ dạng này không khác gì giống như một con chó chết!
Dù sao ông ta cũng không cho rằng người trước mắt ông ta có thể chống lại Mặc Lão!
Hơn nữa, đằng sau Mặc Lão, còn có một lực lượng khủng khiếp.
Đáng sợ đến mức khiến cho con người ta tuyệt vọng!
Diệp Thiên mỉm cười, dường như tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của anh ấy!
"Tôi có thể giúp ông tìm lại vợ và con gái!"
Sào sạt!
Giọng Diệp Thiên khẽ trầm xuống, chỉ nhìn thấy Chu Phúc Tông mạnh mẽ mở mắt ra, trong mắt như bắn ra một tia sáng và nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Cơ thể gầy gò mạnh mẽ đứng dậy, khiến Chu quản gia giật mình!
"Không thể nào, bọn họ đã chết rồi!"
Chu Phúc Tông nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, nếu như không phải có xiềng xích bó buộc, ông ta sớm đã xông đến hỏi rõ ràng rồi!
Diệp Thiên buông tay: "Ông tận mắt nhìn thấy bọn họ chết? Hay là nhìn thấy thi thể của bọn họ?"
"Không hề có!" Cơ thể của Chu Phúc Tông trệ xuống, trong mắt cuối cùng có vẻ phấn khởi.
"Lẽ nào bọn họ thực sự vẫn còn sống?"
Diệp Thiên không trả lời, chỉ tay phải lên.
Với một cú đánh đầu nhẹ, xiềng xích trên cổ Chu Phúc Tông liền đứt gãy!
"Chỉ có chủ gia đình họ Chu mới xứng đáng để nói chuyện với tôi!"
"Nhưng mà".
Sắc mặt Chu Phúc Tông tái nhợt, coi như là thoát khỏi khó khăn rồi thì đã làm sao?
Đánh không lại Mặc Lão, tất cả đều là vô ích mà thôi!
"Không có nhưng mà!" Diệp Thiên lắc đầu nhẹ: "Tôi sẽ giúp ông loại bỏ trở ngại! Ông chỉ có một giờ để suy nghĩ, tôi ở đại sảnh đợi ông!"
Nói xong, Diệp Thiên quay người rời khỏi ngôi nhà gỗ!
Chu Phúc Tông ngây ra một lúc. Người này có thể tìm thấy mình, trừ khi Mặc Lão đã bị giải quyết rồi?
Nghĩ về điều này, tâm trí Chu Phúc Tông đột nhiên trống rỗng!
Có một cảm giác không thật!
Ba năm trước, với tư cách là chủ nhân gia đình nhà họ Chu, ông ta đã dẫn dắt gia đình họ Chu đứng trên đỉnh núi của Lâm Thành, địa vị cao ở Lâm Thành và có vô số tài sản dưới tên của ông ta!
Đủ để hô mưa gọi gió ở Lâm Thành!
Tuy nhiên, một biến cố ba năm trước đây, mọi thứ đều thay đổi!
Con trai thì bị tàn phế, người thân từng người từng người một bị giết hại!
Ngay cả ông ta cũng bị nhốt như một con chó ở chỗ này.
Sống thoi thóp, chịu sỉ nhục!
Ba năm tuyệt vọng và bất lực đã làm trái tim ông ta tê liệt.
Mãi đến khi Diệp Thiên đến, mới làm sống dậy lòng không can tâm của ông ta!
Đúng vậy, mặc dù đã ba năm, nhưng trong lòng ông ta vẫn không can tâm.
Không cam chịu bất kì ai sắp đặt, không cam chịu chết như vậy!
Đặc biệt là khi nghe nói vợ và con gái mình vẫn còn sống, cảm giác này càng trào dâng!
Ông ta phải lấy lại những gì ông ta đã mất.
Càng muốn đích thân đón vợ con đã chịu thiệt thòi bao năm của mình trở về!
"Chu Tùng, trong ba năm qua, mày sống cũng khá tốt nhỉ!"
Giọng nói khe khẽ của ông ta dọa cho Chu Tùng thở dốc và quỳ xuống đất.
"Chủ nhân, tôi sai rồi, tôi thực sự đã sai rồi! Ba năm trước, tôi, tôi cũng bị ép buộc!"
Giọng nói của Chu quản gia run rẩy, mỡ trên người hắn ta cũng rung lên, bộ dạng thảm hại vô cùng.
"Bị ép? Năm đó mày dẫn tên họ Mặc kia bước vào cửa nhà họ Chu, cũng là bị ép buộc sao? Mày cùng tên họ Mặc kia, sau mặt tác oai tác phúc, cũng là bị ép? Mày làm tao thành bộ dạng như thế này, cũng là bị ép ư? Tại sao tao một chút cũng không nhìn ra."
Một loạt các câu bức hỏi, khiến cho Chu quản gia mặt như tro tàn, cơ thể run rẩy cầm cập, đến lòng can đảm cầu xin tha cũng không có.
"Mày yên tâm, những gì mày khiến tao phải đương đầu trong những năm qua, tao sẽ trả lại cho mày gấp trăm lần!"
Chu Phúc Tông nắm chặt nắm đấm, mặt nở nụ cười, dữ tợn như ác quỷ!
Diệp Thiên một mình ngồi uống trà ở đại sảnh, không vội, thong thả đợi!
Đã gần một tiếng, Chu Phúc Tông cuối cùng mới đi vào.
Lúc này ông ta tắm rửa, cạo tóc, thay quần áo!
Đột nhiên có một sự thay đổi lớn.
Nhưng cơ thể ông ta vẫn rất gầy, sắc mặt rất nhợt nhạt.
Rõ ràng ông ta chỉ ở độ tuổi năm mươi, nhưng nhìn có vẻ như đã sáu mươi bảy mươi!
Khi ông ta bước vào, đột nhiên có tiếng gào thét thê thảm vang lên cả biệt thự nhà họ Chu.
Không khó để nghe ra, đó là giọng của Chu quản gia!
Ngập ngừng tiếp tục!
Mỗi tiếng gào thét như đau khổ tận cùng, khiến người nghe sởn tóc gáy!
"Tôi chưa biết quý danh của Cậu là gì. Lần này, thật may mà có cậu giúp.”
Chu Phúc Tông cúi tạ Diệp Thiên, vẻ mặt rất chân thành!
Nếu không nhờ có Diệp Thiên, ông ta bây giờ vẫn ở trong nhà gỗ, sống thoi thóp không bằng lợn chó!
"Diệp Thiên!"
Diệp Thiên liếc nhìn Chu Phúc Tông một cách lãnh đạm: "Thủ đoạn của chủ nhà họ Chu quả thực không tồi!"
Chu Phúc Tông hiểu ý của Diệp Thiên, nghiến răng đáp lại.
"Cậu Diệp không biết! Đều là Chu Tùng dẫn sói vào nhà, gia đình họ Chu tôi mới ra làm như vậy! Nghe nói hình phạt tùng xẻo thời xưa có thể hả hận trong lòng, tôi đang muốn thử xem có phải thật như thế không!"
Sự hung dữ trong mắt Chu Phúc Tông không thể che giấu được, giống như một con rắn độc!
"Cho dù băm hắn thành trăm ngàn mảnh, cũng làm sao có thể so sánh được những sỉ nhục mà tôi phải chịu trong ba năm qua?"
Diệp Thiên lắc đầu và không nói gì!
"Cậu Diệp, chuyện về vợ con tôi".
Chu Phúc Tông nhìn Diệp Thiên trong ánh mắt đem theo sự khẩn cầu.
"Yên tâm, tôi nói bọn họ chưa chết là chưa chết!"
Diệp Thiên khẽ nhìn ông ta: "Tôi muốn biết, tại sao những người trong Bạch Cốt Hội lại tìm đến ông? Không thể nào chỉ vì chiếm đoạt thân phân con gái ông?"
"Bach Cốt Hội? Đó có phải là tên họ Mặc kia đến từ Bạch Cốt Hội không? Thật đáng ghê tởm!"
Chu Phúc Tông không biết Bạch Cốt Hội đại diện cho cái gì, nhưng lại hận đến nghiến răng.
Rồi bất lực thở dài!
"Cậu Diệp, tôi biết cậu không phải là một người bình thường! Thêm vào đó, cậu có ơn cứu mạng tôi, tôi sẽ không giấu cậu nữa!"
Chu Phúc Tông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Diệp Thiên, giọng điệu rất nghiêm túc.
"Mẹ của Liễu Như Hải, thực ra là cô của tôi! Liễu Như Hải được sinh ra trong căn phòng thứ hai của cụ ông họ Liễu! Mà mẹ của Liễu Như Hải từ nhà họ Chu tôi xuất giá đi!”
Thì ra là vậy!
Diệp Thiên nhíu mày, chợt như hiểu tất cả mọi chuyện!
Nhưng mà, đồ vật không phải đã lấy được rồi sao? Tại sao Bạch Cốt Hội vẫn muốn bắt giữ gia đình họ Chu không tha?