Chương 144: Thiếu một thứ
"Ông Giả nói gì lạ vậy? Chẳng phải là tôi đang có mặt đấy ư?" Tô Trần Vân mỉm cười, tự ý ngồi xuống ngay trước mặt Giả Vi Dân: "Ông Giả, lần này tôi tới tìm ông nhờ chút chuyện."
"Ồ?" Giả Vi Dân nhíu mày: "Hội trưởng Tô cứ nói thẳng, chỉ cần nằm trong khả năng thì tôi chắc chắn sẽ giúp." Từ sau khi Diệp Thiên bị tên già này bày mưu hãm hại, Giả Vi Dân càng ngày càng cảm thấy tên Tô Trần Vân này không đơn giản.
"Yên tâm, đây chỉ là việc cỏn con với ông Giả thôi." Tô Trần Vân cười đầy ẩn ý, cầm một xấp giấy tờ đặt trước mặt Giả Vi Dân: "Chỉ cần ông Giả kí tên là được rồi."
Giả Vi Dân cau mày, cầm qua nhìn thửu, nếp nhăn nơi đầu mày của ông ta càng sâu hơn. Đây là giấy xin rót vốn vào thương hội. Giả Vi Dân là thị trưởng của Dung Thành, đồng ý rót chút vốn vào thương hội cũng chẳng sao, nhưng mắt ông ta mở thao láo khi nhìn thấy số vốn đầu tư.
"Một trăm tỉ? Tô Trần Vân, ông đang nói đùa với tôi à?" Giả Vi Dân đặt tờ đơn xuống bàn, mặt ra vẻ không thoải mái. Tài chính làm gì có nhiều như vậy, mà cho dù có đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ không kí đơn phê duyệt số tiền đầu tư lớn đến mức này.
"Ông Giả thấy tôi có giống đang nói đùa không?" Tô Trần Vân nhún vai: "Vả lại, muốn khôi phục kinh tế của Dung Thành mà lại không có tiền thì đến cả ông trời cũng chịu bó tay. Nên ông Giả cứ kí cho tôi đi."
"Ông!" Giả Vi Dân thấy dáng vẻ hùng hổ của Tô Trần Vân, vẻ mặt của ông ta nghiêm trong thấy rõ, không có một nét tươi cười: "Không thể. Tôi sẽ không bao giờ kí nó, Tô Trần Vân, ông hãy dập tắt cái suy nghĩ ấy đi."
"Vậy sao?" Tô Trần Vân dựa lưng vào thành ghế, bình tĩnh nhìn ông ta: "Ông Giả này, tôi khuyên ông kí đi, không thì tôi sẽ dùng vài thủ đoạn nhỏ đấy."
"Ông!" Giả Vi Dân sa sầm mặt mày: "Tô Trần Vân, càng ngày ông càng quá đáng rồi đấy. Bảo vệ, bảo vệ đâu? Mau tống cổ tên điên này ra cho tôi."
Nhưng ông ta gọi mấy câu rồi, phía ngoài cũng chẳng có một tiếng động đáp lại nào. Cả tầng im phăng phắc.
"Không cần gọi nữa, ông đã không ngoan ngoãn nghe lời như thế thì phải đi một chuyến với tôi." Tô Trần Vân cười lạnh lùng, ông ta đứng dậy, cả người toả ra khí thế áp bức ngột ngạt, bước từng bước về phía Giả Vi Dân.
"Tô Trần Vân, ông muốn làm gì? Ông đừng có mà bậy bạ." Giả Vi Dân bị doạ sợ đến nỗi run cả giọng, bước giật lùi ra sau, chẳng mấy chốc đã chẳng còn đường lui.
"Ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông, tôi chỉ muốn ông tận mắt chứng kiến cảnh cả Dung Thành chìm trong rối loạn, sau đó trở thành một đống đổ vỡ mà thôi." Tô Trần Vân mỉm cười tựa như một con ác quỷ, ông ta mặc kệ Giả Vi Dân có đáp lời hay không, đập mạnh gáy dao vào ngay trên cổ Giả Vi Dân, Giả Vi Dân ngất xỉu ngay tức khắc.
Mãi đến lúc này mới có một tên cấp dưới xuất hiện, trong tay của hắn có một con dao nhuốm máu.
"Mang ông ta về đi. Nhớ lấy, tôi không quan tâm các cậu dùng cách gì, nhưng trước mười hai giờ đêm nay, phải bẫy được tất cả tiền vốn của Dung Thành." Vẻ mặt ông ta hung dữ tột độ khi nói mấy lời này: "Tôi muốn cả cái Dung thành này sẽ trở thành một cái vỏ rỗng trong một đêm."
"Rõ."
Toà cao ốc thương hội Dung Thành, chiếc Land Rover phanh kít lại, dừng ngay trước cửa.
Tô Thanh Thanh bước xuống xe, cô chạy thẳng lên văn phòng đặt ở tầng cao nhất của mình mà chẳng do dự gì. Cô thở hổn hển, mở cửa ra thì thấy Tô Vân Nhi vẫn đang ngồi chờ mình trên chiếc ghế đặt sau bàn làm việc. Cô ta mặc một bộ đồ bó sát người màu đen, lộ rõ dáng người hoàn hảo của mình. Nụ cười hớp hồn hiện trên khuôn mặt của cô ta, tựa như đang nhếch miệng cười cợt cô.
"Mười sáu phút. Nếu cô em yêu quý của chị đến muộn năm phút nữa thì chắc chẳng thấy chị nữa đâu."
Tô Thanh Thanh không trả lời, cô bước vội đến ngay trước mặt Tô Vân Nhi, sải tay đặt lên bàn, trông xuống nhìn cô ta: "Cô mau nói cho tôi rằng cô có cách cứu Diệp Thiên đi, đúng không?" Giọng điệu của Tô Thanh Thanh mang theo vô vàn chờ mong.
"Đương nhiên rồi." Tô Vân Nhi mỉm cười, nhún vai: "Nhưng tôi cần một thứ."
"Cô cần gì?" Tô Thanh Thanh nhíu mày, giọng điệu ngày càng cấp bách.
"Bản đồ tác chiến của Bắc Dã." Tô Vân Nhi chậm rãi nói rõ từng từ một, khiến Tô Thanh Thanh sững sờ.
"Không đời nào." Tô Thanh Thanh lắc đầu lia lịa. Bản đồ tác chiến của Bắc Dã là phần quan trọng nhất trong bốn tấm bản đồ tác chiến của Long Quốc, trên đó ghi lại cách phân bố quân đội của cả Long Quốc. Nó chính là thứ quan trọng nhất nhất nhất của chiến khu Bắc Dã, sao có thể giao nó cho người khác đây?
Nụ cười trên mặt Tô Vân Nhi héo đi trông thấy, cô ta lắc đầu đầy tiếc nuối: "Thế thì chẳng còn cách nào hết. Tôi nghe nói tối nay chiến khu Huyền Vũ sẽ bí mật xử bắn Diệp Thiên. Trừ cái bản đồ tác chiến Bắc Dã đó ra thì chẳng ai có thể cứu được anh ấy cả."
"Vả lại, với thân phận và địa vị của ba em, ông Tô Vệ Quốc, muốn lấy được tấm bản đồ ấy đâu phải việc gì khó, phải không nào? Chị chỉ mượn dùng một lát mà thôi, đợi cứu Diệp Thiên ra rồi sẽ trả lại ngay ấy mà."
Nghe Tô Vân Nhi nói xong, Tô Thanh Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, khẽ lắc đầu: "Không đời nào. Bản đồ tác chiến của Bắc Dã không thể ra khỏi Bắc Dã. Cho dù là chiến thần Bắc Dã cũng không có cái quyền ấy chứ đừng nói là ba tôi."
"Thế em định trơ mắt nhìn Diệp Thiên bị xử bắn à?" Câu nói này của Tô Vân Nhi khiến Tô Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt bình tĩnh của cô làm Tô Vân Nhi sửng sốt.
"Tôi có thể chết cùng anh ấy." Một câu nói ngắn ngủi này lại khiến Tô Vân Nhi chấn động không thôi. Một người con gái, mà còn là một người con gái có xuất thân cao quý như vậy lại có thể chết vì một người đàn ông? Trước khi Tô Vân Nhi không tài nào tưởng tượng được, nhưng giờ bụng dạ cô ta lại thấy hoảng loạn vô cùng.
"Chỉ tiếc là cô không có quyền lựa chọn." Giọng nói lạnh tanh vang lên, cánh cửa văn phòng bị đá văng. Tô Vân Trần sải bước tiến vào, tiện tay ném Giả Vi Dân xuống nền đất, ông ta đưa mắt nhìn Tô Thanh Thanh, cười lạnh lùng.
"Chú Giả? Tô Trần Vân, ông làm gì chú ấy vậy? Ông làm vậy là phạm pháp đấy." Tô Thanh Thanh hoảng sợ, rúc người vào một góc, vẻ mặt của cô khó coi hẳn.
"Vậy à?" Tô Trần Vân nhìn cô đầy lạnh lùng, khinh thường.
"Tô Thanh Thanh, nói thật thì tôi cũng chẳng ngờ được tên già Tô Vệ Quốc kia lại để cô đến Dung Thành một mình. Chẳng lẽ ông ta nghĩ mỗi thằng Diệp Thiên nhỏ nhoi đó có thể bảo vệ được cô sao? Ngây thơ quá." Vẻ mặt của Tô Trần Vân càng thêm đắc chí.
"Tôi thực sự muốn xem vẻ mặt của ông ta khi biết tin con gái rượu của mình chết ở Dung Thành là như thế nào."
"Ông!" Tô Thanh Thanh cắn răng, sắc mặt càng thêm khó coi. Cô đưa mắt nhìn về phía Tô Vân Nhi, lúc này cô mới biết hai người này cùng một giuộc với nhau. Mà cô thì lại quá ngây thơ, ngu ngốc, dâng mỡ lên tận miệng mèo mời chúng xơi. Tô Thanh Thanh nghĩ rõ ràng hết mọi thứ, lòng càng thêm nguội lạnh. Cô tức giận đấy, nhưng càng bất lực và tuyệt vọng.
Tô Trần Vân hừ lạnh, nói với Tô Thanh Thanh bằng giọng điệu lạnh tanh: "Cô Tô, tôi có thể cho cô một cơ hội. Gọi điện cho Tô Vệ Quốc, bảo ông ta đưa bản đồ tác chiến của Bắc Dã đến nơi mà chúng tôi chỉ định. Tôi thề, cô có thể sống sót về tới nhà."