Kiều Tâm hậm hực đáp lại: "Vậy anh đi với tốc độ ngang người đi bộ như này thì có khi sáng mai mới về đến nhà tôi mất, có khi anh đợi tôi thay đồ rồi anh chở tôi đi làm luôn ấy chứ"
Anh cười đáp lại: "Nếu em đã mong muốn như vậy thì tôi cũng rất sẵn lòng"
Kiều Tâm: "Anh bớt giỡn dùm tôi đi, anh thích vậy nhưng tôi thì không phiền anh đi với tốc độ trung bình mà một ô tô nên đi để trở tôi về nhà được không"
Trần Lăng Dực: "Xin lỗi, tôi tưởng em vẫn sợ tốc độ như vừa nãy nên tôi đi chậm lại."
Kiều Tâm: "Nhưng không phải với tốc độ của người đi bộ như này."
Trần Lăng Dực cười, sau đó anh đạp chân ga, xe dần dần đi nhanh hơn, vì hôm nay cãi nhau với Trần Lăng Dực đã đủ mệt rồi nên cô ngủ thiếp đi trên ghế luôn.
Lúc mở mắt thì cô thấy mình vẫn ở trên xe còn Trần Lăng Dực thì đang đứng trước đầu xe, anh đang hút thuốc, cô nheo mắt lại nhìn điện thoại lúc này đã nà ba giờ sáng.
Cô mở cửa bước xuống xe, nghe thấy tiếng động anh vội dập tắt điếu thuốc, anh quay đầu lại, anh hỏi: "Em dậy rồi à?"
Kiều Tâm: "Sao anh không gọi tôi dậy?"
Trần Lăng Dực: "Tôi thấy em ngủ ngon quá tôi không dám đánh thức"
Kiều Tâm: "Đó là anh thấy, anh biết ngủ trên ghế sẽ rất đau cố không"
Trần Lăng Dực đáp lại: "Tôi cũng đã kê gối cho em rồi, em yên tâm em có ngủ thêm mấy tiếng nữa cũng sẽ không bị đau cổ đâu"
Kiều Tâm: "Anh đừng có mà trả treo với tôi, thay vào đó anh gọi tôi dậy thì giờ này tôi đã nằm trong chăn ấm đệm êm rồi, anh cũng không phải đứng ở đây"
Trần Lăng Dực: "Nhưng tôi thích như vậy, tôi thích cảm giác xem em ngủ, tôi không lỡ phá vỡ cái cảm giác đó"
Kiều Tâm: "Anh biến thái vừa thôi, anh cũng nhanh về đi, chắc bác ở nhà cũng đang trông ngóng anh lắm."
Trần Lăng Dực: "Vậy em không chào tạm biệt tôi à"
Kiều Tâm: "Với tôi nói lời tạm biệt chính là một lời kết thúc, nếu khi tôi nói tức là tôi sẽ biến mất"
Vừa rồi trên mặt anh vẫn còn nét cười nhưng sau khi nghe cô nói vậy thì nụ cười trên mặt anh tắt hẳn đi, anh nói: "Chẳng phải lúc trước em luôn thích chào tạm biệt tôi sao, tôi không nói em còn dung vũ lực để ép tôi nói đó sao?"
Kiều Tâm: "Tôi đã bảo anh rất nhiều lần rồi, tôi giờ không giống xưa, bây giờ lời tạm biệt với tôi nó mang một ý nghĩa rất nặng nề, tôi không dám sử dụng nó một cách bừa bãi nữa"
Trần Lăng Dực túm lấy vai cô, anh nói: "Đã xảy ra chuyện gì nói tôi nghe được không, điều gì đã khiến cô gái của tôi trở thành như bây giờ."
Kiều Tâm: "Anh đừng hỏi nữa bởi ngay cả chính tôi cũng không biết"
Trần Lăng Dực: "Kể anh nghe, sang bên kia em đã phải trải qua những gì, nói tôi nghe được không"
Kiều Tâm hất tay anh ra khỏi vai mình, cô đáp lại: "Xin lỗi, đây là chuyện cá nhân, tôi không thích chia sẻ với người ngoài, anh về nghỉ ngơi đi"
Lúc cô quay người vào, cô nghe thầy tiếng anh đằng sau vọng lại: "Tôi không biết ở bên kia em đã phải chịu đựng những gì mà khiến em tổn thương như vậy, nhưng hãy để tôi chữa lành vết thương đó cho em"
Cô đứng khựng lại một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô lấy chìa khóa tra vào ổ dứt khoát mở cửa ra bước vào không ngoảnh đầu nhìn lại, cô sợ nếu cô ngoảnh lại cô lại sinh ra cái cảm giác đáng nhẽ ra cô không nên có.
Nhưng khi vừa đóng cửa vào cái, cô lại chạy ra phía cửa sổ để xem anh đã đi chưa, cô thấy anh vẫn chưa đi, anh vẫn đứng đó nhìn chăm chăm vào nhà cô, anh quay đầu bước về phía mui xe, anh lại lôi thuốc ra hút, cô cũng chả biết anh hút hết bao nhiêu điếu nhưng có vẻ là rất nhiều, cô cũng chả biết anh đang suy nghĩ gì nữa.
Ban đầu khi hút xong anh trực tiếp ném hết đầu thuốc xuống đất, nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi, không hiểu sao anh lại ngồi xuống nhặt chúng nó lên rồi ném vào thùng rác nhà bên cạnh, chả nhẽ anh sợ cô phát hiện ra mình hút thuốc sao, cô thầm cười nhẹ một tiếng.
Hôm nay quả thực là một ngày mệt mỏi, cho dù cô rất mệt chỉ muốn lăn lên giường nhắm mắt vào ngủ luôn, nhưng cho dù da mặt cô có đẹp có khỏe đến đâu nhưng nếu cô không tẩy lớp make up đậm này đi thì đảm bảo sáng ngày mai da mặt cô sẽ mọc li ti mụn ẩn.
Nói vậy cô đành xách người vào nhà tắm, sau khi sử dụng 5-6 miếng tẩy trang thì lớp make up đó mới được gỡ hết xuống.
Cô thầm cảm thán, cô chỉ có trang điểm đậm một ngày như này thôi, lúc tẩy đi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mà những siêu sao minh tinh có thể make up suốt ngày mà họ vẫn có thể chịu được không những vậy da của họ còn rất đẹp nữa chứ, đúng là mỗi nghề đều có những nỗi khổ riêng mà.
Chả buồn thay quần áo nữa, cô trực tiếp leo lên giường đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau lúc ngủ dậy cô cảm thấy hôm qua ngủ cực kì ngon, cô vươn vai một cái đúng là thư giãn hết cả gân cốt, cô cứ nghĩ mình sẽ thức dậy theo đồng hồ sinh hoạt nên trong đầu cô lúc này cứ nghĩ đang là 6 giờ sáng, ngủ được có 2-3 tiếng mà cô cứ cảm tưởng như một giấc dài vậy.
Thư thái đi đánh răng rửa mặt sinh hoạt cá nhân, cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, mặt trời hôm nay mọc sớm hơn bình thường thì phải, 6 giờ sáng cứ như 8 - 9 giờ vậy.
Cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa thong thả vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa ra ngoài hít thở bầu không khí buổi sớm mai.
Lúc này có chị hàng xóm đi ngang qua, hai người nhìn nhau cười, chị hàng xóm liên hỏi: "Hôm nay em không phải đi làm sao."
Trong đầu cô kiểu không hiểu, mới hơn 6 giờ sáng mà đã đi làm sao được, cô lịch sự đáp lại: "Em có ạ, nhưng chưa đến giờ, lát em mới đi"
Chị hàng xóm ừ một tiếng, rồi rảo bước về nhà, cô để ý thấy chị liếc vào thùng rác thấy mặt chị biến sắc từ vui vẻ sang giận giữ, chị quát vào nhà khiến cô cũng thấy giật mình: "Anh được lắm, anh ra đây cho tôi, anh hứa với tôi những gì hả"
Chồng chị hàng xóm hình như vừa ngủ dậy mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì xảy ra, anh ta đáp: "Có chuyện gì mà sáng ra vợ đã ầm ầm lên thế, hàng xóm nghe thấy người ta cười cho đó."
Chị hàng xóm giận giữ đáp lại: "Tôi mặc kệ họ cười như nào, anh ra đây mà xem, anh hứa với tôi là sẽ bỏ thuốc là, thế cái gì đây hả"
chị vừa quát vừa chỉ vào thùng rác.
Anh chồng lững thững đi đến: "Em nói gì vậy, sau lân em đánh anh bầm dập từ đó anh làm gì có dám đụng vào bao thuốc lá nữa chứ đừng nói là hút"
Chị hàng xóm tiếp lời: "Vậy cái gì trong thùng rác đây, anh thì giỏi quá rồi không thèm dấu diếm luôn, hút xong còn ném vào thùng rác, anh đang thách thức tôi đấy à"
Anh chồng tỏ ra gương mắt vô tội nhìn vào thùng rác quả thật là có rất nhiêu đầu thuốc lá, anh ta kêu lên: "Ôi oan cho anh quá, anh thề anh không hút, anh ngoan anh nghe lời em nhất mà.
Mà hút thì anh cũng làm gì dám vứt ở đây chứ, thế khác nào bảo em là đánh anh đi đâu"
Chị vợ tiếp lời: "Thế gì đây, chả nhẽ tôi bỏ vô để vu oan cho anh chắc, tôi đâu rảnh rỗi sinh nông nổi như vậy"