Cô thầm thở phào nhẹ nhõm một tiếng, cô đã từng đọc mấy tình tiết này trên ngôn tình nên cô hiểu rõ, lần đầu của nữ chính sẽ rất đau và nam chính thường sẽ hành hạ nữ chính đến nỗi khiến cô ấy không thể nào lết xác dậy được, không những vậy cả người sẽ đầy những vết ái muội, nhưng cô không có những biểu hiện nào trong những cái trên vậy là cô cũng yên tâm được phần nào.
Đi ra ngoài phòng khách cô lại được phen ngạc nhiên lần nữa vì cô thấy anh vẫn chưa đi, vậy chứng tỏ tối hôm qua anh thực sự ở lại nhà cô. Thấy cô đứng ngây ra như vậy, anh lên tiếng: “Còn đứng đó làm gì, mau vào đánh răng rửa mặt rồi ra ăn. sáng, hôm nay anh có làm món bánh mì nướng mật ong đó, ăn luôn cho nóng”
Cô trợn trừng mắt ngơ ngác nhìn anh, cô lắp bắp nói: “Hôm... hôm qua anh ngủ lại đây à?”
Tay anh lúc này đang phết mật ong lên bánh mì, anh nói: “Ừm, sao vậy qua em say như thế, nếu tôi về, tôi đâu có an tâm? Em yên tâm, tôi chưa có làm gì em đâu, dù
sao thì một người đang say rượu tôi cũng không có hứng thú.” Cô cau mày lại, lúc này một bên má hôm qua bị anh cắn nó nhói đau một cái, coi sờ
lên mả, chỗ bị thương đó lại rất đau. Cô không để ý đến lời của anh nữa mà trực tiếp
đi luôn vào nhà vệ sinh
Lúc này soi sương cô mới tá hỏa phát hiện ra, trên mặt cô xuất hiện những vết sẹo nhỏ nhìn giống như vết cắn vậy, cô nghĩ chả nhẽ hôm qua cô đáng ghét đến nỗi Trần Lăng Dực phải cần có một cái cho bõ tức sao? Nhưng nhìn kĩ thì lại có vẻ không đúng, nếu cắn cô thì anh ta chọn mặt cô để làm gì, muốn hủy hoại nhan sắc của cô chắc. Lúc rửa mặt vết thương đó dính bọt xà phòng vào, vô cùng rát, coi phải vừa rửa vừa suýt soa.
Lúc ra ngoài thì đồ ăn sáng đã được bày chí xong hết rồi, bánh mì nướng mật ong, trứng ốp la, không những vậy còn có cả sữa tươi nữa. Cô không nhớ là mình đã mua nó lúc nào, từ hôm qua đến giờ không biết anh hay cô mới là chủ căn nhà này nữa.
Cô uống một hụm sữa ăn một miếng bánh mì, lúc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mặt đang mong chờ của anh, anh hỏi cô: “Sao, thấy hợp khẩu vị không?”
Nhìn ánh mắt mong chờ đó cộng thêm gương mặt điển trai đó thì nếu có dở đi chăng nữa cũng không ai dám chê, và đương nhiên cô cũng vậy nhưng quả thực là
ăn cũng khá ngon, cô đáp lại: “Được đó, mỗi tội anh phết hơi nhiều mật ong quá nên có vẻ hơi ngọt.”
Anh nở nụ cười thỏa mãn đáp lại: “Vậy lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm”
Anh nói vậy nghĩa là ý gì, anh vẫn có ý định ở đây nhiều ngày nữa sao, coi vội phản bác: “Thôi không cần, tôi không có thói quen ăn sáng” Trần Lăng Dực chả để tâm lời này của cô, anh nói tiếp: “Lần sau tôi sẽ tìm nhiều món ngon hơn để nấu cho em”
Cô cũng đành kệ anh, chợt nhớ ra vết sẹo trên mặt, cô hỏi anh: “Hôm qua lúc tôi
không tỉnh táo anh có thấy tôi làm trò con bò gì không vậy?”
Anh ra bộ tỏ vẻ đang nhớ lại, anh trả lời: “Ý em muốn hỏi trò con bò nào, hôm qua em không những làm một mà còn làm rất nhiều”
Cô chỉ vào vết thương trên má hỏi lại anh: “Vậy trò nào khiến tôi trên mặt tôi xuất hiện vết sẹo này vậy? Tôi nghĩ chắc là do tôi cào mặt những vết cào nom sẽ khác, đây giống vết cắn thì giống hơn.”
Trần Lăng Dực tủm tỉm cười, anh nói: “Tôi cũng không nhớ, nhưng cô bị vậy đều là do các trò đó của cô mà tạo thành” Đúng vậy ai biểu cô dễ thương quá làm chi để anh không tự chủ được.
Cô gật gù hỏi anh cũng bằng thừa, cô nói tiếp: “Vậy tôi đã làm những cái gì vậy, chắc là không ngu ngốc lắm đâu nhỉ?” Trần Lăng Dực chậm rãi ăn miếng bánh mì, ăn xong anh mới đáp lại cô: “Yên tâm ngoài lúc khóc, lúc cười ra thì em không có làm gì quá đáng cả, à quên còn nữa em còn chê tôi xấu trai, mũi to nữa, làm tôi cả đêm hôm qua trằn trọc..”
Không để anh nói hết cô đã ngăn cản anh không cho anh nói nữa: “Thôi đủ rồi, chỉ cần nghe vậy thôi là tôi đã biết mình đã làm những trò ngu ngốc gì rồi”.
Trần Lăng Dực đáp lời: “Rồi sau vụ hôm qua, em có còn tự tin về gen di truyền của nhà mình nữa không?”
Kiều Tâm nghe vậy thì cúi đầu cắm cúi ăn, giờ phút này còn mặt mũi đâu mà trả lời cơ chứ, hôm qua hùng hổ bao nhiêu thì hôm nay xấu hổ bấy nhiêu, cô đành trả lời để đánh lạc hướng anh: “Ăn nhanh đi, còn phải đến công ty nữa”
Anh liếc nhìn đồng hồ bây giờ vẫn còn chưa đến 7 giờ cô vội cái gì cơ chứ, anh đáp lại: “Vẫn sớm, có muốn đi ăn cái gì nữa không?” Cô lắc đầu, nói: "Xin lỗi, tôi không có nhu cầu tăng cân”.
Anh đáp lại: “Vậy em em cứ thông thả không việc gì phải vội cả, bây giờ vẫn chưa đến 7 giờ đâu, em lo cái gì?”
Không phải cô lo lắng mình sẽ bị muộn làm, mà cô chỉ đơn giản là không muốn hai người gần gũi nhau quá lâu thôi, cô sợ, cô hỏi anh: “Anh định không về nhà thay quần áo sao? Anh tính mặc lại bộ đồ hôm qua đi làm” Anh liếc nhìn bản thân một lượt, anh cười đáp lại cô: “Vậy em thấy chỗ nào không ổn, tôi sửa luôn tại đây cho em”
Cô nhìn anh đáp lại: “Tôi thấy cả người anh đều không ổn đó, nhưng tôi không có
nhu cầu muốn nhìn đầu, nên anh không cần sửa”
Trần Lăng Dực lúc này cũng vừa hay ăn xong, anh đang ngồi một cái tư thế vô cùng lười nhác, anh uể oải đáp lại: “Giờ vẫn sớm, em dọn dẹp đi nhé, anh vào trong kia nghỉ chút, 7 rưỡi thì gọi anh dậy”.
Cũng chẳng cần biết cô có thích hay không, anh nói xong anh đi thẳng luôn về phía phòng ngủ của cô, để lại cho cô vẫn ngơ ngác không hiểu anh nói gì, anh cứ tự nhiên như đang ở nhà của mình vậy. Dọn dẹp xong, lúc ra vứt rác thì lại bắt gặp vợ chồng hàng xóm dễ thương hôm nọ, nhìn thấy cô bọn họ đều mỉm cười chào hỏi, anh chồng
nhìn chiếc xe trước cửa nhà cô suýt xoa cảm thán, anh ta hỏi cô: “Xe này là của em hả?"
Cô cười trừ đáp lại: “Dạ không, xe của bạn em thôi.” Anh chồng bày ra biểu cảm ngưỡng mộ, trong miệng nói gì mà cô chỉ nghe được loáng thoáng, cái gì mà thích thật đấy, chị vợ nghe vậy liền bốp chát: “Thích thì kiểm tiền lấy mua lấy một con để đỡ phải đi ngắm ké”.
Anh chồng nhanh nhảu tiếp lời vợ: “Em chẳng biết gì cả xe này là phiên bản giới hạn có tiền chưa chắc đã mua được đâu, anh được thấy nó hôm nay cũng coi như là may mắn”
Chị vợ nghe vậy thì bực bội đáp lại: “Vâng tôi không biết gì nhưng tôi biết hôm nay anh được cầm bao nhiêu tiền ra khỏi cửa đấy”.
Kiều Tâm khẽ cười hình như mỗi lần cô gặp bọn họ là đều thấy họ đang giận nhau, không vợ thì chồng cứ thi nhau giận dỗi, hai vợ chồng nhà này ở với nhau có khi không bao giờ hết chuyện để nói mất.
Đi vào nhà, liếc nhìn vào phòng ngủ thấy anh đang ngủ ngon lành, chắc hôm qua cô làm loạn khiến anh không ngủ được, nhưng vẫn phải trả đũa vụ hôm qua anh dám
cố tình đẩy ngã cô thì một lúc nữa đúng 7 rưỡi thì tiếng chuông đồng hồ báo thức
sẽ kêu inh ỏi. Tiếng chuông của cái đồng hồ này lanh lảnh đến mức có khi gọi được
luôn cả vợ chồng hàng xóm dậy.